Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 825: Lần này tới phương nam thế nào

Cha Tiết biết Tiết Ngạn đã về, cùng cha Lục vội vàng đi về nhà, kết quả còn chưa lại gần đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn.
Ông ta sáp lại gần mới phát hiện là mùi phát ra từ trên người con trai.
Đàn ông thơm như vậy làm gì? Đã kết hôn rồi mà còn tô son điểm phấn, chỉ có loại công tử bột thời kỳ trước mới làm như thế thôi.
Cha Tiết ngại vì ở trước mặt nhà thông gia nên không ra tay, đợi cha Lục vào nhà bếp rồi, ông ta mới đi tới nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thằng nhãi nhà con ở bên ngoài làm gì hả? Cả người từ trên xuống dưới thơm như thế, phụ nữ cũng không thơm bằng con.”
“…” Tiết Ngạn buồn bực: “Con tắm, dùng ít xà phòng.”
“Một thằng đàn ông như con còn dùng xà phòng làm gì?” Cha Tiết mang vẻ mặt ghét bỏ: “Cái đó để cho vợ con dùng, con dùng làm gì hả? Con nói xem nếu con vừa đi ra ngoài, đèn đuốc tối tăm, người khác không phân ra được là nam hay nữ mất.”
“…”
Tiết Ngạn lặng lẽ cầm cái rìu bên cạnh đi bổ củi, đang định ra mồ hôi để tắm lại.
Lục Giai Giai đi ra khỏi nhà bếp, thấy Tiết Ngạn đang làm việc thể lực, cô nổi giận đi qua: “Lại bổ củi, anh muốn mình mệt chết hay sao?”
Cô giành lấy cái rìu: “Mau qua đây ngồi nghỉ đi.”
Lục Giai Giai kéo người đàn ông to cao ngồi xuống ghế, cô ở bên cạnh anh hỏi: “Lần này tới phương nam thế nào?”
“Làm ít việc thôi.” Tiết Ngạn ấn vào bụng ngón tay mềm mại của cô, anh lại gần gò má của Lục Giai Giai, thấp giọng nói: “Anh xin được nhãn hàng.”
“Nhãn… hàng á?” Lục Giai Giai tò mò hỏi: “Nhãn hàng gì?”
Cơ thể Tiết Ngạn lặng lẽ lại gần hơn vài phần: “Sau này anh có thể làm trong ngành mỹ phẩm, cho nên trước đăng ký tên hãng đã.”
“Ngành mỹ phẩm?” Lục Giai Giai nghĩ đến thuốc mỡ mà cha Tiết cho cô, không chỉ có thể liền sẹo mà còn rất tốt cho làn da.
“Làm ngành mỹ phẩm chắc hẳn phải đợi sau này phát triển rồi mới nói sau, trước mắt chúng ta nên bán quần áo, cái này thoải mái nhất.” Tiết Ngạn sờ lên eo của Lục Giai Giai: “Dù sao sau này cũng có cửa hàng, khoản tiền mặt đầu tiên sẽ mang đi đầu tư bất động sản.”
“Em cũng muốn đầu tư bất động sản.” Lục Giai Giai không phát hiện ra động tác của anh, cô nghĩ ngợi: “Thật ra chúng ta tạo dựng hãng mỹ phẩm cũng rất tốt, hiệu quả ở ngay đó, nhất định có thể kiếm lời to.”
Phụ nữ trời sinh thích cái đẹp, vì gương mặt mà mua mỹ phẩm chỉ là thao tác cơ bản nhất mà thôi.
Lục Giai Giai đã gần như chỉ cần ăn không ngồi rồi, đồ cất giấu của cô vẫn chưa bán ra, sau này tiền vốn xoay vòng không được thì vẫn có thể mang ra bán đấu giá.
“Ừm, nghe em hết.” Giọng nói của Tiết Ngạn trầm thấp, cả người anh gần như dán lên người Lục Giai Giai, nếu không phải đang ở trong sân thì đã sớm ôm luôn rồi.
“Ăn cơm.” Đột nhiên giọng của mẹ Lục vang lên xung quanh, Lục Giai Giai lấy lại bình tĩnh.
Cô theo thói quen lại gần Tiết Ngạn, khoảng cách của hai người không hề để cô có bất cứ sự phòng bị nào cả, thậm chí còn theo bản năng sờ lên tai anh.
Lục Giai Giai: “…”
Cha Tiết ở cửa nhà bếp nhìn thấy một màn này, chỉ cười trộm rồi quay người về.
Ăn xong cơm tối, Tiết Ngạn tắm cho Bạch Đoàn, tắm xong, Bạch Đoàn về giường chơi xe đồ chơi.
Lục Giai Giai lau tóc đi vào phòng, nhìn Tiết Ngạn thơm nồng nàn, cẳng chân trắng nõn bò đến bên cạnh anh, cô nổi hứng nói: “Xà phòng của em đều bị anh dùng gần hết rồi, qua hai ngày nữa lên thị trấn đền cho em.”
“Ừm mua cho em.” Tiết Ngạn ôm cái eo mảnh khảnh của Lục Giai Giai.
Gò má của cô đỏ bừng, bàn tay che mắt anh lại: “Đi nhiều ngày như thế, mau ngủ đi.”
“Ừm.” Tiết Ngạn ôm cô ngủ.
Lục Giai Giai thấy anh đã dừng, cũng buồn ngủ nên lau khô tóc rồi ngủ.
Nửa đêm, người bên cạnh bắt đầu không an phận, anh không biết đã tỉnh từ khi nào, quấn lấy Lục Giai Giai, giọng nói vừa thấp vừa trầm dỗ dành cô.
Lục Giai Giai mơ màng, mang theo giọng mũi còn chưa tỉnh: “Tiết Ngạn…”
“Ừm, em đừng cử động!” Anh ấn lên eo cô.
Sau đó, Lục Giai Giai nóng đến muốn khóc, Tiết Ngạn dùng nước ấm lau cho cô, lại cầm quạt hương bồ quạt gió, dỗ một lúc lâu.
“Hừ.” Lục Giai Giai trở mình quay lưng lại với anh.
Tiết Ngạn hết lòng hết sức quạt, anh sáp tới thấp giọng hỏi: “Còn nóng không?”
“Nóng!”
“Đợi qua một khoảng thời gian nữa nối điện rồi, sẽ mua quạt cho em.”
“…” Lục Giai Giai nghĩ ngợi, cô thật sự sa đọa quá, vậy mà một cái quạt cũng có thể dỗ ngoan được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận