Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 132: Con là người của thế giới này

“Lúc con mười ba tuổi lại được đưa về một lần, khi ấy con còn nhỏ, hoàn toàn không biết che giấu bản thân, vậy mà lại được vào đoàn văn công vì múa giỏi.” Mẹ Lục vỗ lên đùi mình một cái, có hơi đắc ý: “Khi ấy bà đây liếc mắt cái đã phát hiện ra điểm khác thường rồi, con nói xem cái thứ hàng ở trong người con đó vừa lười vừa tham, làm sao có thể biết múa được? Vì thế bà đây lại chạy tới hỏi thằng ngốc ở đầu tây thôn đó.”
“Cậu ta nói vài lời nghe chẳng hiểu gì cả, dù sao cũng là thế giới này đã hình thành trật tự… con rối, cái gì ấy, mẹ nghe cũng không hiểu.”
“Mẹ chỉ biết con gái mẹ đã trở về là được.”
Lục Giai Giai nôn nóng, cô xuống giường, trừng to đôi mắt không chớp lấy một lần, mím môi với vẻ tủi thân: “Mẹ, có thể nói trọng điểm được không? Khúc nào bản thân cảm thán có thể trực tiếp lược bớt, mẹ nói sự việc đã qua đi!”
Cô thật sự gấp lắm rồi!
“…” Mẹ Lục xoa mũi, tính cách này thật sự có hơi giống bà ta: “Thì một năm trước, con rời đi, cái thứ hàng kia lại về, mẹ và cha con lại chạy đi hỏi thằng ngốc đầu tây thôn, cậu ta nói qua mười tám tuổi là được, sau này hỏi tiếp thì lại ngây ngốc trì độn, nói không biết gì nữa.”
“…” Lục Giai Giai nghiêng đầu: “Hết rồi ạ?”
“Hết rồi…” Mẹ Lục duỗi tay ấn lên bả vai của Lục Giai Giai, trên mặt lại có thêm vài phần mừng rỡ: “Chỉ có nhiêu đó thôi, thằng ngốc đầu tây thôn còn nói, chịu những khổ sở này xong, đợi sau khi con mười tám đều là hưởng phúc cả.”
“Thật sao ạ?” Lục Giai Giai ngây người, cô vẫn cảm thấy còn có rất nhiều chuyện ẩn giấu sau lưng.
Ví dụ như cô chẳng nhớ gì hết, ví dụ như tại sao cô lại bị giành cơ thể? Rốt cuộc thế giới này là gì?
Lục Giai Giai cúi đầu, cô cảm thấy mình cần thời gian để tiêu hóa mấy thông tin này.
Rất nhanh, cô lại nói với mẹ Lục chuyện xảy ra trên núi hôm nay.
Ngón tay nhỏ xinh của Lục Giai Giai cuộn lại, xoa đầu ngón tay trắng nõn: “Con cảm thấy máu con có thể thu hút động vật, Tiết Ngạn thông minh như vậy chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện hôm nay, nhưng con không biết rốt cuộc anh ấy biết bao nhiêu rồi?”
“Máu có vấn đề sao?” Mẹ Lục trầm ngâm vài giây, đột nhiên mở miệng: “Mẹ hiểu rồi, thằng ngốc đầu thôn đó nói sau mười tám tuổi của con đều là hưởng phúc, có khả năng là ông trời tặng thịt cho con ăn đó.”
“… Cái này cũng tính là hưởng phúc ấy ạ, còn thêm vài lần nữa, con sẽ bị coi thành quái vật mà bắt đi mất.” Gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai nhăn nhó lại, thấp gọng lầm bầm: “Không phải chủ nghĩa vô thần sao? Sao bây giờ còn nhảy ra cả vấn đề đoạt xác nữa, hơn nữa, rốt cuộc là ai giành cơ thể của con? Cái này tính là kiếp trước của con hay là kiếp này của con?”
Trong đầu cô rất nhanh đã nghĩ ra một khả năng, mở đôi mắt to: “Thế giới này sẽ còn chia ra nhân giới, ma giới và tiên giới chăng?”
Trên gương mặt của cô gái trẻ tràn đầy vẻ tò mò, vẻ mặt nghiên cứu cực kỳ giống với mẹ Lục.
“… Chỉ nói một chút thôi mẹ con đã không hiểu rồi, mẹ sống lâu như vậy vẫn chưa từng thấy thần tiên yêu ma gì cả, còn nữa, quốc gia không cho mê tín phong kiến, sau này đừng nói lung tung ở bên ngoài, bằng không người trên phố có thể bắt con đi đó.”
“Vâng…” Lục Giai Giai lại hỏi: “Vậy phải làm sao với Tiết Ngạn bây giờ?”
Ánh mắt của mẹ Lục lóe lên: “Yên tâm đi, ai có thể nghĩ được máu con khác thường chứ.”
“Vâng.” Cũng không biết có phải loại bỏ được ngăn cách hay không mà Lục Giai Giai cảm thấy vô cùng thân thiết với mẹ Lục.
Dù sao con đẻ cũng khác với con giả mà.
“Đúng rồi.” Lục Giai Giai nhảy xuống khỏi giường, đi ra sân, cô thành thạo lấy cỏ phủ bên ngoài cái gùi ra, một giây sau lại đổ ra hai con thỏ to béo, ngẩng đầu nuốt nước miếng: “Mẹ, tối nay có thể thêm món không?”
Mẹ Lục nấu ăn rất có tay nghề, lần trước gà rừng đặc biệt nấu cho cô có mùi vị vô cùng tươi ngon, cộng thêm ớt khô để lại lần trước, khỏi phải nói là thơm bao nhiêu.
Lục Hoa và Lục Hảo ở bên cạnh nhìn thấy hai con thỏ béo trong sân, một con cũng phải chừng hai đến hai cân rưỡi ấy chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận