Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 191: Sao cháu cứ cảm thấy cô gái này đang nhìn chú tư vậy nhỉ

La Khinh Khinh chẳng nói tiếng nào mà chuyển tầm nhìn tới nơi khác.
Không biết có phải trùng hợp hay không mà cô ả nhìn thấy Lục Nghiệp Quốc đang làm việc.
Lục Nghiệp Quốc phơi nắng làn da cũng tương tự với Lâm Phong, nhưng ngũ quan đoan chính, giữa lông mày còn hiện ra nét kiêu ngạo bất tuân, dáng người cũng cao.
Khi anh ta giơ tay lên lau mồ hôi, cơ bắp trên cánh tay gồ lên, vô cùng có hương vị đàn ông.
Ánh mắt của La Khinh Khinh thay đổi, ý định trong lòng tăng thêm vài lần.
Lục Giai Giai nhìn ánh mắt của cô ả, lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo!
Lục Hoa ở bên cạnh cũng phát hiện ra điểm khác thường, cô bé hỏi Lục Giai Giai: “Cô út, sao cháu cứ cảm thấy cô gái này đang nhìn chú tư vậy nhỉ?”
“Bỏ cảm giác đi, cô ta đang nhìn chú tư của cháu chứ còn gì nữa.” Lục Giai Giai đi về phía Lục Nghiêp Quốc.
Lục Nghiệp Quốc nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, anh ta bước nhanh đến trước mặt Lục Giai Giai rồi nhoẻn miệng cười, nhét vào tay cô một cái túi vải nhỏ: “Em gái, anh đang định đi tìm em đây, hai ngày này anh tìm được hơn hai mươi quả trứng chim, nướng chín cả rồi, lúc nào em đói thì ăn lót dạ nhé.”
Em gái trải qua chuyện của Lục Nghiệp Quốc chắc chắn đã bị dọa sợ rồi, anh ta thân là anh trai nhất định phải dỗ em gái vui vẻ.
“Còn nữa, còn nữa…” Lục Nghiệp Quốc chạy tới bên cạnh đống lúa cách đó không xa, khi cúi người rồi lại thẳng lưng lên, trong tay đã có thêm một vòng hoa.
Anh ta chạy qua, cẩn thận đội lên đầu Lục Giai Giai: “Hôm nay mới đan đó, không chỉ có anh mà còn có anh cả, anh hai nữa, ba người bọn anh cùng làm.”
Ba người bọn họ không biết tặng thứ gì mới có thể dỗ cho em gái vui vẻ, nghĩ rất lâu cũng chỉ nghĩ ra được vòng hoa.
Nhưng thứ thủ công như vậy không thể học xong trong thời gian ngắn được, bọn họ luyện hai ngày mới làm ra được hình dạng có thể mang đi tặng người.
Lục Giai Giai không ngờ mình còn có thể nhận được một món quà như vậy, rất vi diệu, cô còn tưởng cảnh này chỉ trong phim mới có thôi chứ.
Cô chậm rãi giơ tay lên chạm vào, bên trên đều là hoa dại mới nở chưa lâu, màu gì cũng có, Lục Giai Giai hơi ngại ngùng: “Anh tư, em đã mười tám tuổi rồi, đội vòng hoa chắc chắn sẽ bị người chê cười.”
“Sao có chứ? Ai dám nói một câu nào anh sẽ đánh nó ngay!”
Lục Hoa ở bên cạnh cổ vũ: “Đẹp lắm, cô út đội lên đẹp lắm ạ.”
Cô bé nói đều là lời thật lòng, làn da của Lục Giai Giai trắng nõn, ngũ quan tinh tế, sau khi đội vòng hoa lên, một đôi mắt đen xinh đẹp long lanh sáng ngời.
“… Bây giờ chuyện này không quan trọng, vẫn còn một chuyện càng quan trọng hơn.” Lục Giai Giai lại gần Lục Nghiệp Quốc “Nhìn thấy La Khinh Khinh không, vừa rồi cô ta nhìn anh mãi, em đoán chắc chắn cô ta muốn gả cho anh rồi.”
“…” Lục Nghiệp Quốc lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng mới trông thấy La Khinh Khinh.
La Khinh Khinh đang ngồi bên dưới bóng cây, bàn tay chống má nhìn về phía xa, cũng không phải nhìn về chỗ anh ta.
Lục Nghiệp Quốc cảm thấy em gái nhà mình có hơi chuyện bé xé ra to, một người đàn ông nông thôn chính cống như anh ta làm sao có thể lọt vào mắt La Khinh Khinh được.
Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn đáp: “Em gái yên tâm, anh nhất định sẽ cẩn thận.”
“Vậy em còn có việc, đi trước đây.” Lục Giai Giai có được lời đảm bảo của Lục Nghiệp Quốc mới yên tâm kéo Lục Hoa rời đi.
Cô cầm ba quả trứng chim đưa cho Lục Hoa, kêu cô bé vừa đi vừa ăn.
Lục Hoa lắc đầu: “Cô út, đây là trứng chú tư vất vả lắm mới kiếm được cho cô, cháu không ăn đâu!”
Nhưng cô cũng không thể ăn mảnh trước mặt trẻ con được, đột nhiên Lục Giai Giai nghĩ đến lời mẹ Lục, ho khan một tiếng rồi bảo: “Chú tư cháu cho cô vậy đó chính là đồ của cô, đồ của cô cho cháu ăn là rất bình thường.’
Lục Hoa hơi dừng lại.
“Cầm đi.” Lục Giai Giai nhét trứng chim vào trong tay Lục Hoa, sau đó nhẹ nhàng lấy vòng hoa trên đầu xuống,
Không ngờ các anh vì dỗ cô mà làm cả những thứ này.
Lục Giai Giai chỉ sợ làm hỏng vòng hoa bên trên nên đầu ngón tay móc vào dây leo.
La Khinh Khinh cách cô càng ngày càng xa liếc mắt nhìn vòng hoa trong tay cô, ánh mắt u ám hẳn đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận