Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 135: Tiết Ngạn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! 2

Không ngờ Lục Giai Giai vừa kích động một câu như thế, Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cũng khóc luôn.
Lục Giai Giai: “...” Cô vẫn đừng nói gì thì hơn.
Trương Thục Vân: “...”
Mẹ Lục rất hài lòng với phản ứng của các con trai, bà ta nói tiếp: “Bản thân tụi bây tự nói đi, tụi bây có đứa em gái như thế có phải là phúc của tụi bây không. Em gái tụi bây có công việc tốt như thế, trời nóng như vậy còn mang nước đậu xanh vô cùng mát cho tụi bây uống, buổi chiều lại chạy lên núi đào rau dại, gặp thỏ chết cũng chỉ sợ người khác nhìn thấy mà giấu trong gùi để cho tụi bây thêm một miếng thịt. Sau này nếu như tụi bây không có lương tâm, có đồ ngon gì cũng không muốn cho em tụi bây trước thì ông trời sẽ bổ chết tụi bây.”
“Mẹ, con thẹn với lòng, khiến em gái chịu khổ rồi!” Lục Cương Quốc đấm vào ngực mình.
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cũng vội vàng bày tỏ thái độ của mình: “Mẹ, mẹ yên tâm, sau này trong tay bọn con có đồ gì ngon cũng sẽ nghĩ đến em gái trước.”
Lúc này, Lục Viên thò cái đầu tới, ở bên cạnh nói với giọng non nớt: “Cô út tốt, đợi sau này cháu lớn lên ngày nào cũng sẽ mua thịt gà và thịt thỏ cho cô út ăn.”
Lục Giai Giai: “...”
Đây đã là lần thứ ba Lục Viên giành trước bày tỏ thái độ rồi, mẹ Lục tỏ vẻ rất hài lòng về cô cháu gái nghe lời và hiểu chuyện như thế, lòng vui vẻ gắp thêm một miếng thịt cho cô bé: “Nói hay lắm, đây là phần thưởng bà nội cho cháu.”
Lục Viên cười lộ ra cái răng sữa nhỏ: “Cảm ơn bà nội ạ.”
Mấy đứa trẻ khác cũng muốn bày tỏ thái độ nhưng không ngờ lại bị Lục Viên giành trước một bước, nhìn thấy còn có phần thưởng, đám trẻ đều đỏ cả mắt.
Mẹ Lục rất hài lòng về hiệu quả tối nay, vung bàn tay to: “Ăn cơm!”
...
Tiết Ngạn bưng cái chậu trong tay về nhà, anh cúi đầu nhìn, trong đôi mắt u ám ngày thường mang theo vài phần ấm áp, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy nữa, sắc mặt trở nên mập mờ không rõ.
Đúng lúc này, bên đường xuất hiện một bóng người, anh ta lạnh lùng chế nhạo: “Tiết Ngạn, chỉ anh mà cũng muốn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga à!”
Buổi tối tám giờ hơn, ánh trăng rải vào góc tối tăm, phải cách gần mới có thể nhìn thấy rõ mặt người.
Đôi chân dài của Tiết Ngạn dừng lại, anh nhìn Triệu Xã Hội ở phía đối diện với ánh mắt u ám.
Triệu Xã Hội thở hổn hển nhìn chằm chằm vào thịt thỏ trong bát của Tiết Ngạn: “Đây là người nhà họ Lục tặng cho anh?”
“Cậu muốn đánh nhau!” Tiết Ngạn lạnh lùng nâng mắt lên.
Anh cao hơn Triệu Xã Hội nửa cái đầu, sau khi dứt lời, đường nét cơ bắp trên người bắt đầu lộ rõ ra, khắp cả người đều tiến vào trạng thái tấn công.
Trong đầu Triệu Xã Hội lập tức nghĩ đến cơn đau nhức bị đánh trước đó, khóe môi của anh ta co rút: “Khoan hãy nói đánh nhau, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Lục Giai Giai không phải người mà anh có thể dính lấy!”
“Tôi không xứng vậy cậu xứng sao?” Giọng điệu của Tiết Ngạn không hề dao động, giống như đang miêu tả lại sự thật đơn giản.
“Con mẹ anh...”
“Đánh một trận đi!”
“...”
Triệu Xã Hội còn chưa nói xong thì đã bị Tiết Ngạn ngắt lời, sau đó anh quay người cẩn thận đặt cái bát lên tảng đá cách đó không xa.
Đôi chân dài đi về vị trí cũ, hỏi: “Cậu ra tay trước hay tôi ra tay trước?”
Đã nói đến nước này rồi, Triệu Xã Hội nghiến răng: “Tiết Ngạn, anh tưởng tôi sợ anh sao? Tôi nói cho anh biết, lần trước tôi không đánh lại anh là vì tôi sơ suất đắc ý thôi, lần này tôi nhất định sẽ cho anh một bài học nhớ đời!”
Triệu Xã Hội vung một quyền qua, nhưng lại bị Tiết Ngạn bắt trúng ngay giữa không trung.
Hai người so sức lực trên tay, cổ tay của Triệu Xã Hội bị dịch đi từng chút một, anh ta nôn nóng trừng mắt, đá một cước vào quần của Tiết Ngạn.
“...” Tiết Ngạn quay người tránh đi, trên gương mặt lạnh lùng nhuộm đầy lệ khí, anh tung một quyền đánh lên cổ Triệu Xã Hội, nhưng trên vai anh cũng chịu một quyền.
“A...” Triệu Xã Hội ôm cổ mình kêu lên, anh ta trừng mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ mặt dữ tợn.
Tiết Ngạn cũng không dừng tay ở đó mà đi vài bước về phía Triệu Xã Hội, Triệu Xã Hội vô thức lùi lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận