Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 141: Để tâm vào

Đến trưa, Trương Thục Vân và Lục Giai Giai cùng về nhà nấu cơm, con thỏ hôm qua nặng đến hai, ba cân, mẹ Lục không cho cả nhà ăn hết mà để lại hơn một cân.
Lục Giai Giai trực tiếp kêu chị cả nấu sạch, còn mình đi ra sân nấu canh cá.
Khi một nhóm người nhà họ Lục về nhà lại ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Nhưng hôm nay mọi người đã bình tĩnh hơn hôm qua nhiều rồi, đẩy cửa vào nhà, trên gương mặt người nào cũng vui vẻ.
Người nhà họ Lục cũng chỉ có Điền Kim Hoa là mặt như khổ qua, bây giờ ngày nào cô ta cũng chỉ ăn bánh ngô, thỏ thơm đến chảy nước miếng hôm qua thịt cũng không được ăn.
Hơn nữa mỗi ngày đều phải làm mười công điểm, Điền Kim Hoa chỉ hận không thể vả chết cái miệng mình.
Ăn cơm xong, Điền Kim Hoa lại bị đuổi ra hồ giặt quần áo, Lục Cương Quốc thấy buổi trưa cô ta làm việc cật lực quá, định đi giặt quần áo chung với cô ta.
Nhưng Điền Kim Hoa lại đẩy anh ta: “Một người đàn ông như anh đi giặt quần áo chung với em làm gì? Đây là việc của phụ nữ, có thấy mất mặt không hả?”
Lục Cương Quốc: “...”
“Anh đừng đi, giặt quần áo không có chỗ cho đàn ông làm!” Điền Kim Hoa nói xong bưng chậu đi ra bên hồ.
“...” Lục Giai Giai chớp mắt, ở bên cạnh nghe mà một lời khó nói hết.
Thì... bình thường chị hai cô cũng được giáo dục rất tốt.
Điền Kim Hoa đi đến bên hồ giặt quần áo được một nửa thì mẹ Điền đi tới, suýt chút nữa đá cái chậu đặt bên cạnh xuống hồ.
Điền Kim Hoa giật nảy mình, vội vàng đỡ cái chậu, ngẩng đầu vừa định chửi thì lại thấy mẹ Điền, cả người run lên, trong nháy mắt đã nở nụ cười nịnh nọt: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mày tưởng tao muốn tới à, còn không phải vì em trai mày!” Mẹ Điền ngồi xổm xuống bên cạnh Điền Kim Hoa: “Tao hỏi mày, chuyện lần trước tao nhắc với mày thế nào rồi?”
Điền Kim Hoa gẩy quần áo trong tay, mặt nhăn nhó lại: “Mẹ, khỏi cần hỏi nữa, mẹ chồng con không có khả năng gả em chồng cho em trai nhà mình đâu, nếu như con nhắc đến chuyện này, bà ta không đánh chết con mới lạ!”
Mẹ Điền trừng mắt: “Sao mày biết không có khả năng? Em trai mày vừa cao vừa cường tráng, trong thôn có mấy chàng trai có thể so được, còn nữa, đợi Lục Giai Giai gả qua rồi, sau này cùng lắm tao không kêu nó làm việc, sau khi đẻ con, ngày nào tao cũng chăm cho, thế là nó ưng được rồi chứ gì?”
Điền Kim Hoa: “... Mẹ, chuyện khác cũng thôi đi, nhưng mẹ nói xem chuyện này không phải là muốn đòi mạng con hay sao? Còn nữa, lấy Lục Giai Giai làm gì, em chồng con rất được nuông chiều, ở nhà không phải làm việc gì cả, chỉ thiếu điều có người đút cơm cho ăn thôi.”
“Em trai mày thích!” Mẹ Điền vỗ tay mình một cái, lẽ nào bà ta không biết Lục Giai Giai yếu ớt sao?
Nhưng cô có một công việc nhẹ nhàng, công việc này cũng có thể nuôi được con trai bà ta.
Lùi lại một bước, làm sao nhà họ Lục có thể để con gái ruột của mình chịu khổ được, chắc chắn sẽ nâng đỡ cả con trai bà ta, có đồ ngon nhất định cũng sẽ tặng qua đó một phần, kiểu gì cũng đủ cho hai vợ chồng trẻ ăn.
Nghĩ cẩn thận thì lấy một cô vợ như Lục Giai Giai vẫn rất có lời đấy chứ.
Trên trán Điền Kim Hoa túa mồ hôi: “Mẹ, con không thể nhúng tay vào chuyện của em gái được đâu, mẹ xem cả người con bị đánh…”
Cô ta vén áo lên, lộ ra vết máu do bị cành liễu quất ra: “Con còn chưa động vào thịt heo trong nhà mà mẹ chồng con đã đánh con thành ra thế này rồi.”
“Mà em chồng con chính là bảo bối được mẹ chồng con nâng trong tay, nếu như con dám kêu cô ta gả cho người khác, một giây sau bà ta có thể đánh chết con ngay.”
“Còn cả cha chồng con nữa, đó cũng là một nhân vật đáng sợ, cả đời này thương nhất là em chồng con, mẹ đừng thấy bình thường ông ta không nói tiếng nào nhưng một khi ra tay chính là dày vò người ta đến chết đấy.”
“Mẹ, chuyện này xử lý không tốt thì cả nhà họ Điền chúng ta đều sẽ bị nhà họ Lục báo thù.”
Mẹ Điền: “…”
Lúc này mẹ Điền mới phát hiện ra mình suy nghĩ quá đơn giản, cả người túa đầy mồ hôi lạnh: “Đúng, đúng…”
Bà ta nghĩ ngợi: “Tao thấy em chồng mày rất thích tự do yêu đương gì đó, như vậy đi, mày tạo cơ hội cho em trai mày để hai tụi nó tiếp xúc nhiều một chút, tao không tin em trai mày còn có thể không so được với trí thức Châu gì kia.”
Điền Kim Hoa thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không kêu cô ta nói thẳng trước mặt mẹ Lục thì những chuyện khác vẫn có thể giúp một chút.
“Mày để tâm vào cho tao.” Ngón tay của mẹ Điền dùng sức nhéo lên eo Điền Kim Hoa một cái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận