Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 190: Văn Thanh, em tới rồi

Cô ta vất vả lắm mới theo đuổi được Châu Văn Thanh, làm sao có thể vì một, hai quả trứng gà mà quan hệ trở nên xa cách được.
Lục Thảo chủ động đi lại gần Châu Văn Thanh: “Em thấy hai ngày nay anh mệt rồi, nên bồi bổ cơ thể, còn nữa, anh khác với những người ở nông thôn, tay anh là dùng để cầm bút, đôi mắt là dùng để đọc sách, sao có thể hủy hoại bản thân được?”
Cô ta nói rồi đi đến bên cạnh Châu Văn Thanh, một mùi phân heo nồng nặc hơn nữa xộc thẳng lên óc cô ta.
Hai ngày này Châu Văn Thanh trông càng bất ổn hơn, ban ngày anh ta chăn heo, buổi tối mệt đến mức ngả xuống là có thể ngủ ngay, hoàn toàn không có thời gian tắm táp.
Người thối đến mức toàn bộ thanh niên trí thức trong phòng đều có ý kiến.
Lục Thảo không nhịn được mà nôn khan một cái.
“!” Châu Văn Thanh chỉ sợ cô ả xấu xí này nôn lên người mình nên vội vàng lùi về sau hai bước.
Còn chưa đợi Lục Thảo chất vấn, bản thân anh ta đã lộ ra vẻ mặt khổ sở và buồn bã: “Có phải em ghét bỏ anh làm việc ở đây có mùi phải không, cũng đúng thôi, một cô gái tốt như em chán ghét anh cũng là chuyện hiển nhiên.”
Châu Văn Thanh tính làm thêm vài ngày nữa rồi mới từ từ chỉnh trang lại cho mình, bây giờ đến chính anh ta còn chê mình thì thôi.
Giờ chỉ có thể lừa con nhỏ ngốc trước mặt này để ăn được ít đồ ngon.
“Không chê, em không chê anh.” Lục Thảo giành cái xẻng trong tay Châu Văn Thanh: “Để em giúp anh hốt phân heo.”
Cô ta nhất định phải theo đuổi được Châu Văn Thanh, phải cho tất cả mọi người biết cô ta mạnh hơn Lục Giai Giai.
Lục Thảo đưa quả trứng gà trong tay cho Châu Văn Thanh: “Văn Thanh, anh qua một bên nghỉ ngơi đi, mấy việc này cứ để em làm là được.”
Lục Giai Giai trông thấy Châu Văn Thanh đi ra phía xa, rửa tay rồi bắt đầu ăn trứng gà.
Mà Lục Thảo đang dọn dẹp phân heo không chỉ không cảm thấy vất vả mà khóe miệng thậm chí còn treo nụ cười.
“...” Lục Thảo có bệnh à?
Thế giới này rõ ràng đã không bị cốt truyện khống chế nữa, tại sao Lục Thảo còn muốn làm ra hành động não tàn này nữa?
Lục Hoa trông có vẻ đã tập mãi thành quen, loại cảnh tượng này cô bé đã thấy rất nhiều lần rồi, trước đây cô út cũng như thế.
Nhưng cô út chưa bao giờ từng làm việc bẩn, chỉ là dùng đồ ăn ra sức lấy lòng Châu Văn Thanh.
“Đi thôi.” Lục Giai Giai rụt đầu về, nói với Lục Hoa.
Lục Hoa thu tầm nhìn lại, tò mò hỏi: “Cô út, tại sao các cô lại đối xử tốt với Châu Văn Thanh như vậy ạ?”
“... Khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, bây giờ tuổi lớn hơn rồi, đã hiểu chuyện hơn.”
“Vậy cô họ cũng sẽ không hiểu chuyện một năm sao ạ?”
“Không biết nữa, có khả năng cô ta ngốc hơn cô.” Lục Giai Giai lắc đầu.
“Vậy sau này chẳng phải bọn cháu vẫn phải gọi Châu Văn Thanh là chú họ hay sao?”
“...” Lục Giai Giai quay đầu nhéo cái mặt nhỏ của Lục Hoa, dọa cô bé: “Cháu còn nhỏ tuổi sao ngày nào cũng nghĩ nhiều chuyện như thế? Chú cái gì, sau này không được phép nhắc đến lịch sử đen tối của cô trước mặt người khác!”
Lục Hoa xoa mặt: “Cháu biết rồi ạ.”
Lục Giai Giai đi kiểm tra công điểm thì nhìn thấy La Khinh Khinh, gần đây cô ả rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều có thể làm sáu, bảy công điểm, đủ để nuôi sống bản thân.
Lâm Phong thường xuyên chạy qua giúp La Khinh Khinh làm việc, khi Lục Giai Giai đi qua, La Khinh Khinh vừa vặn đang ngồi hóng mát dưới bóng cây, mà Lâm Phong thì đang túa mồ hôi như mưa bên dưới ánh mặt trời.
La Khinh Khinh xoa làn da bị nắng phơi đỏ của mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Giai Giai xinh đẹp.
Nếu là trước đây, bây giờ cô ả đã sớm ngẩng đầu lên mặt vênh váo rồi, nhưng bây giờ cô ả lại không dám.

Bạn cần đăng nhập để bình luận