Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 591: Cô ta mới là người thân nhất của bọn họ

Các chị dâu cũng cười ha ha đi ra đón, Lục Giai Giai lập tức lấy bao lì xì đã chuẩn bị xong ra, phát cho mỗi người một cái.
“Em gái, không cần mừng tuổi cho tụi nó đâu.”
“Tiền mừng tuổi cát lợi, tốt cho trẻ con mà.”
Các chị dâu cười tươi như hoa nở, vừa lấy hạt dưa vừa rót nước.
Lục Thảo đang ở bên ngoài quét rác, Châu Văn Thanh thì bổ củi.
Cô ta cầm chặt cán chổi, mấy người này… lại đối xử với Lục Giai Giai thân thiết như thế, còn đối với cô ta thì mặt nặng mày nhẹ.
Bọn họ đã quên rồi sao? Cô ta mới là người thân nhất của bọn họ.
Châu Văn Thanh bực bội giơ rìu lên, tay anh ta đã sớm lạnh cóng đến nứt cả ra rồi, vừa dùng sức là bật cả máu.
Anh ta đau đến nhe răng nhếch miệng, dùng hết sức lực mới bổ được một tấc trên khúc gỗ.
Châu Văn Thanh rất muốn ném rìu xuống đất nói mình không làm nữa, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian trước chịu đói chịu khát cũng chỉ đành cố nhịn lại.
Anh ta cũng không muốn chết trong mùa đông này.
Vậy là Châu Văn Thanh lại bổ củi tiếp nhưng vẫn không bổ ra được, khóe mắt trộm liếc vào trong phòng.
Tiết Ngạn ngồi bên cạnh Lục Giai Giai, hai ông anh họ trái một câu phải một câu nói chuyện với anh, người phòng cả nhà họ Lục đều vây quanh đôi vợ chồng này.
Trong đầu anh ta nhớ đến thời điểm Lục Giai Giai còn thích mình.
Nếu lúc trước anh ta đồng ý vậy bây giờ người ngồi bên trong chính là anh ta.
Đúng rồi, không phải Tiết Ngạn từng cứu Lục Thảo hay sao? Nói không chừng người ở đây bổ củi sẽ là Tiết Ngạn.
Châu Văn Thanh nhìn ngón tay khô đến nứt nẻ của mình, đau đến mức tim gan cồn cào nhưng lại không biết phải làm sao.
Gương mặt anh ta bị gió thổi đến đỏ gay, thậm chí còn nứt nẻ.
Lục Thảo thật sự không nhìn được nữa, cô ta đi đến cửa phòng, cười bảo: “Chị họ, tôi thấy cha mẹ tôi đối xử với chị thật tốt, còn cả anh trai và chị dâu của tôi còn tốt với chị hơn cả với tôi.”
Giọng điệu của cô làm cho bầu không khí chậm rãi yên tĩnh, Lục Giai Giai đồng thời chuyển tầm mắt về phía Lục Thảo.
Cô ta đúng là tự tìm đường chết, phòng cả nhà họ Lục đối xử với cô nhiệt tình chẳng qua là lễ phép tiếp đón khách khứa mà thôi.
Mà bọn họ đối xử với Lục Thảo cũng thật sự có thể tính là chiều chuộng.
Lục Thảo hủy hoại danh tiếng của gia đình, xúi giục anh trai và chị dâu ly hôn, còn từng nguyền rủa bác gái cả Lục, nhưng vào thời điểm cô ta khó khăn vẫn bằng lòng ra tay giúp một phen.
Tuy rằng kêu Lục Thảo với Châu Văn Thanh làm việc nhưng đây cũng là cho bọn họ có một cái cớ ở lại.
Hơn nữa, Lục Thảo cả ngày quét rác có thể mệt được bao nhiêu, Châu Văn Thanh thì sao, một buổi sáng không bổ được mấy khúc củi.
Chỉ chút ít việc này, mỗi ngày lại được ăn cơm gạo trắng, ăn tết ngon miệng ở phòng cả nhà họ Lục, không biết hai vợ chồng này đã chiếm bao nhiêu lời rồi.
Bác gái cả Lục tức thở hổn hển, nếu không phải bà ta không nỡ để Lục Thảo thật sự chết ở bên ngoài thì cả đời này bà ta cũng không muốn gặp lại Lục Thảo nữa.
“Quét rác của mày đi, lát nữa còn cho gà ăn!” Bác gái cả Lục sa sầm mặt mũi.
Lục Thảo: “…”
Chị dâu cả đã sớm tức tối đầy bụng, vậy mà Lục Thảo còn chê bọn họ đối xử với cô ta không tốt.
Loại người giống như cô ta cho dù có cắt thịt trên người cho cô ta ăn thì cô ta cũng sẽ chê bạn cắt quá ít, tốt với cô ta cũng chẳng được nhận một lời hay.
Mặc dù có khách ở đây nhưng sắc mặt của chị dâu cả vẫn lạnh xuống.
Lục Thảo vẫn chưa cảm giác được sự khác thường của chị ta, cô ta cho rằng mình đã vạch trần suy nghĩ của đám người này rồi.
Cô ta lẩm bẩm, quay đầu tiếp tục quét rác.
Bác gái cả Lục cười miễn cưỡng: “Giai Giai, cháu đừng để ý đến nó, tính nó như vậy đấy.”
Chị cả Lục không nghe nổi nữa mà nói thẳng: “Giai Giai, chị thấy hơi khó chịu trong người nên về phòng trước nhé, có chuyện gì thì em kêu chị một tiếng, chị cả tuyệt đối không có khả năng từ chối.”

Chị dâu cả đi ra cửa, nhìn thấy Lục Thảo là nổi giận, cô ta huých vào người Lục Thảo một cái, sau đó quay đầu đi về phòng mình.
Lục Thảo lảo đảo hai bước, nhìn bóng lưng của chị dâu cả mà nghiến răng, lại ngại vì bây giờ mình yếu thế nên chỉ có thể nhịn.
Bác gái cả Lục lúng túng đứng nguyên tại chỗ, bà ta biết bây giờ gia đình bất hòa, để người ngoài xem trò cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận