Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 695: Cái gì? Tiết Ngạn cũng tham gia thi đại học á 1

Từ sau khi loa phát thanh thông báo khôi phục kỳ thi đại học, toàn bộ thanh niên trí thức đều không đi làm, bọn họ tranh thủ thời gian còn lại để ôn tập, thậm chí còn quên cả ngủ, nằm mơ cũng đang đọc sách.
Đây vẫn là người có thể giành được sách giáo khoa cấp ba, còn thanh niên trí thức không mua được sách giáo khoa cấp ba thì ở bãi rác lật đi lật lại, nhặt được một vài tờ giấy cũng coi như bao bối bỏ vào trong túi.
Hoặc là người mặt dày mày dạn tìm người giành được sách cùng nhau ôn tập, nhưng phần lớn đều là chép sách.
Cả ngày Châu Văn Thanh đều chạy theo người này, chạy theo người kia, cuối cùng cũng chép được một ít nội dung.
Lục Thảo đánh một cái vào gáy anh ta, khóe môi nhếch lên: “Mau đi làm việc cho tôi, anh muốn cả nhà chúng ta chết đói à?”
Châu Văn Thanh biết bây giờ học hành mới quan trọng nhất, ngoài mặt anh ta mang theo nụ cười lấy lòng, dỗ Lục Thảo: “Tiểu Thảo, đã khôi phục kỳ thi đại học rồi, nếu tôi thi đỗ đại học, sau này có thể về thành phố, cô đi theo tôi thì chính là người thành phố rồi còn gì, đến khi đó ăn ngon mặc đẹp, còn cần trả qua cuộc sống khổ sở này nữa sao?”
Lục Thảo nghĩ lại thấy cũng đúng, cô ta lẩm bẩm: “Nhưng cũng không thể chỉ có mình tôi làm việc được, hơn nữa sắp vào đông rồi…”
“Trước đó chúng ta cũng kiếm được công điểm, thắt lưng buộc bụng một chút vẫn có thể sống qua được, nếu tôi thi đỗ đại học, đến khi ấy quốc gia chia nhà cho, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, người ở thôn Tây Thủy này còn ai dám coi thường cô nữa? Ngay cả Lục Giai Giai cũng chưa chắc đã so được với cô.”
Nghĩ đến Lục Giai Giai, Lục Thảo lập tức có tinh thần: “Vậy anh thật sự có thể thi đỗ được đại học sao?”
Châu Văn Thanh gấp đến mức đỏ mặt tía tai: “Bây giờ tôi phải ôn tập mới có thể thi đỗ đại học được, cô nhìn trong thôn chúng ta có nhiều thanh niên trí thức như vậy, cả nước nhiều người như thế cộng lại, nếu bây giờ tôi không học thì làm sao có thể thi đỗ đại học được?”
“Cô thật sự muốn trải qua cuộc sống bị người người coi thường này sao?”
Lục Thảo nhìn bộ dáng quyết chí nhất định phải làm được của Châu Văn Thanh, cô ta nghĩ rồi bảo: “Vậy anh nhất định phải thi đỗ đại học đấy.”
“Cô mau đi làm việc đi, tôi phải học đã, thời gian nói mấy câu này tôi đã có thể học thuộc vài câu rồi đấy.” Châu Văn Thanh không có nhiều kiên nhẫn như thế, cầm giấy lên bắt đầu nhỏ giọng đọc thuộc.
Ngoài ruộng cũng không có người đi làm, ra đồng toàn là nông dân bản địa, trong thôn dần dần nổi lên một bầu không khí khẩn trương.
Lục Giai Giai đi làm cũng cảm thấy áp lực, tuy rằng cô có thời gian ôn tập hơn người khác hai, ba năm, nhưng mấy người này quá vất vả, vất vả đến mức cô cảm thấy trước đây mình không “buộc tóc lên xà nhà, kim đâm vào mông” đúng là đang lãng phí sinh mệnh.
Cô làm xong việc là vội về nhà, trên đường gặp mẹ Điền đi ở phía trước.
Hai năm nay bà ta sống không tốt, sau khi Điền Kim Hoa chết, thôn bên cạnh có một người góa vợ tới đòi lại tiền sính lễ.
Hơn nữa không có Điền Kim Hoa làm việc, cha Điền và mẹ Điền lại phải gồng gánh cả cái nhà này, hai người đã từng này tuổi rồi còn phải ra đồng làm việc mỗi ngày, không một ngày nào dám nghỉ.
Bây giờ lưng của mẹ Điền còn không thẳng nổi, lưng còng đi qua bên cạnh Lục Giai Giai.
Bà ta nhìn thấy cô là nghiến răng nghiến lợi, hai ngày trước con trai út của bà ta được thả từ trên thị trấn về, vừa đen vừa gầy, cả người rúm ró, thẳng đến bây giờ cũng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, bà ta cũng sắp đau lòng muốn chết rồi.
Mẹ Điền vội vàng trở về nhà nấu cơm trưa, vừa nhóm lửa xong đã đứng dậy, phần eo truyền tới cơn đau nhức, bà ta theo bản năng dùng tay đỡ, lưng đau đến nhe răng trợn mắt.
“Mẹ, đã xong cơm chưa? Con đói sắp chết rồi đây này.” Điền Quang Tông nhíu mày đi vào nhà bếp.
Mẹ Điền lẩm bẩm: “Thằng cả, sao lưng mẹ lại đau thế này? Con qua đây xem giúp mẹ đi.’
“Mẹ, cái này có gì mà phải xem? Mẹ lớn tuổi rồi thôi.” Điền Quang Tông xoa mỡ bên bụng: “Yên tâm đi, chẳng việc gì đâu, mẹ toàn chuyện bé xé ra to, chúng ta mau ăn cơm đi, buổi chiều làm nhiều công điểm một chút, đợi vào mùa đông nhà chúng ta còn có thể ăn ngon.”
“Không được, mẹ phải nghỉ ngơi đã, buổi chiều không đi.”
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi thì nhà chúng ta phải làm sao? Mẹ nhìn cha đi, cha cũng có nói gì đâu, sao mẹ lại lắm chuyện thế nhỉ? Con đói cũng không sao, nhưng Đại Phi thì sao, nó vẫn là một đứa trẻ.”
Mẹ Điền chậm rãi nói: “Được rồi.”
Bà ta nhịn cơn đau, đi về phía trước mở nắp nồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận