Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 177: Ở riêng 2

Mẹ Lục phất tay, không muốn quản chuyện của phòng hai thêm nữa: “Thằng hai, lúc đầu mẹ nói không cho mày lấy cô ta, nhưng mày cứ đòi làm trái ý mẹ, bây giờ lấy phải cái thứ gây chuyện này rồi, mày tự đi mà chịu.”
Cha Lục cũng bước ra khỏi phòng mình: “Vậy đợi qua vụ thu hoạch phòng hai ra ở riêng đi, bây giờ mấy đứa đang ở phòng của gia đình, hai vợ chồng già này cũng không thể nhìn các con không có chỗ ở, căn phòng đó chia cho các con, những cái khác đến khi đó lại nói sau.”
Trong nhà này, người nói chuyện có phân lượng nhất chính là cha Lục, Điền Kim Hoa cũng không thể nhịn được nữa, cô ta xỏ giày chạy ra ngoài: “Cha, mẹ, bọn con có bốn đứa con, giờ ra ở riêng làm sao bọn con sống nổi?”
Mẹ Lục cười lạnh: “Nên sống thế nào thì sống như thế, nhà người khác sống thế nào thì nhà các người sống như thế.”
“Mẹ, Đại Sơn chính là cháu trai ruột của mẹ đấy.” Điền Kim Hoa kéo Đại Sơn ở sau lưng ra, đứa trẻ sợ đến mức bàng hoàng bất an.
“Mẹ không cần cháu trai trưởng của nhà họ Lục sao? Đây là hương hỏa của nhà họ Lục mà!”
“Đây là hương hỏa của phòng hai tụi bây.” Mẹ Lục thật sự thấy phiền cực kỳ.
Vốn nuôi con trai đến lớn rồi, thứ nên cho cũng đã cho hết, không ngờ còn gặp phải thứ phiền lòng hơn.
Bà ta quay người đi về phía Lục Giai Giai: “Ngày mai còn phải làm đồng, đi ngủ hết đi, mùa vụ kết thúc thì phòng hai ra ở riêng.”
Mẹ Lục kéo Lục Giai Giai đi vào phòng mình.
Lục Giai Giai hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự muốn anh hai ra ở riêng sao ạ?”
“Có suy nghĩ này.” Mẹ Lục thở dài một tiếng: “Làm việc nhiều năm như thế cũng mệt rồi, bây giờ năm nay Lục Hảo cũng đã chín tuổi, cộng thêm thời gian Điền Kim Hoa mang thai tới nhà này ở cũng đã mười năm, anh hai con đã gần ba mươi. Mẹ không quản nổi nữa, cũng không muốn quản, quản có nhiều đến đâu thì người ta cũng là cha mẹ ruột, nếu như hai người bọn mẹ đánh nhau, con xem bốn đứa trẻ trong nhà cô ta có đứa nào giúp mẹ không?”
“Nói không chừng còn cảm thấy mẹ là một bà nội ác độc!”
Lục Giai Giai im lặng, mẹ Lục nhéo mặt con gái: “Mấy chuyện này không cần con lo, có mẹ đây rồi, con mau về phòng ngủ đi!”
Lục Giai Giai quả thật không biết xử lý mối quan hệ gia đình cho lắm, cô cũng không chen lời vào mà về phòng ngủ.
Vừa mới nằm xuống giường xong, Lục Viên đã đụng vào ngón út của cô với vẻ bất an: “Cô út, có phải cô út ghét cháu rồi không?”
“…” Lục Giai Giai sững sờ, nghĩ đến Lục Viên mới năm tuổi, cô nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé: “Cô út không ghét cháu, đây không phải lỗi của cháu.”
Tội lỗi của gia đình nguyên sinh sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ nhiều nhất, thấy ánh mắt không hề có cảm giác an toàn gì của Lục Viên, Lục Giai Giai cũng có hơi luống cuống.
Cô là một người bình thường, đối với loại chuyện này không hề có một chút kinh nghiệm gì cả, không có khả năng việc gì cũng có thể làm được?
Cô biết mình không có bản lĩnh lớn như thế!
Lục Cương Quốc khăng khăng làm theo ý mình, Điền Kim Hoa thì trọng nam khinh nữ, cô thân là một cô em chồng cũng không tiện nhúng tay vào.
Nghĩ trước nghĩ sau, Lục Giai Giai chỉ có thể nói: “Sau này Tiểu Viên gặp rắc rối gì có thể tìm cô út, chuyện cô út có thể giúp đều sẽ giúp cháu.”
Lục Viên khóc như mưa, giơ cánh tay nhỏ lên lau một cái, sau đó ôm chặt cánh tay của Lục Giai Giai mà khóc nức nở.
Hai người im lặng không nói gì, không biết đã ngủ quên từ lúc nào.
Mà Lục Cương Quốc và Điền Kim Hoa ở bên này lại cảm thấy trời đã gần sập xuống rồi, nếu mẹ Lục thật sự đuổi bọn họ ra ngoài, vậy bọn họ phải sống thế nào, phải nuôi con thế nào?

Bữa sáng ngày thứ hai, lũ trẻ vẫn ăn cơm như thường, còn Lục Cương Quốc và Điền Kim Hoa lại chỉ có cháo loãng và bánh bột ngô.
Mẹ Lục lầm bầm: “Qua vài ngày nữa phòng hai tụi bây phải ra ở riêng ngay, dựa theo công điểm mà mình kiếm được, tự ăn, tự kiếm cơm cho mình.”
“Mẹ, con không muốn ra ở riêng.” Lục Cương Quốc hoang mang không biết nên làm thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận