Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 879: Gả cho chó cũng không gả cho anh

Vì là chủ ý của mình, kiểu dáng của bọn họ độc đáo hơn, thái độ phục vụ cũng tốt hơn, Lục Giai Giai mua cho Bạch Đoàn và Tiết Ngạn mỗi người hai bộ quần áo.
Mà bản thân cô cũng muốn mua một bộ mỹ phẩm, nhân viên bán hàng thân thiết giải thích với cô: “Đây là hàng từ Hương Giang tới, tổng cộng có mười mấy bộ, cô cứ từ từ xem, đều là thương hiệu lớn, không chỉ người lớn có thể dùng mà trẻ con cũng có thể dùng.”
Bạch Đoàn liếc mắt nhìn kem dưỡng da trong tay Lục Giai Giai, ngồi co rúc ở bên cửa.
Bà dì này thật phiền phức, cậu bé là bé nam cơ mà!
Lục Giai Giai nhìn thương hiệu, lại ngửi mùi hương, sau đó quyết định mua.
Trong tay Bạch Đoàn xách kem dưỡng da, Lục Giai Giai xách túi đựng quần áo, hai người trở về khách sạn.
Buổi tối Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi xem cửa hàng mà mình mua, giới thiệu với cô: “Mới sửa được một nửa, ở đây tương lai lưu lượng người nhất định sẽ lớn.”
Lục Giai Giai không hiểu, Thâm Quyến thời hiện đại và Thâm Quyến bây giờ chênh lệch quá lớn, cô hoàn toàn không biết tương lai đây là nơi nào.
Chồng cô nói tương lai nơi này sẽ có lưu lượng người lớn, vậy chắc chắn là lưu lượng người lớn.
Nhân lúc xung quanh không có người, Bạch Đoàn ngủ ở khách sạn, Tiết Ngạn ấn Lục Giai Giai lên tường hôn.
Đêm tối, cửa hàng trang trí được một nửa, ánh đèn bên ngoài thấp thoáng chiếu vào trong, mang theo một loại cấm kỵ.
Lục Giai Giai hơi khẩn trương, thi thoảng truyền tới âm thanh ma sát.
Sau nửa tiếng, Tiết Ngạn cõng Lục Giai Giai trở về, cô lười biếng dựa lên lưng anh: “Buồn ngủ quá.”
“Dẫn em về ngủ.”
“…” Trải qua chuyện vừa rồi, trong đầu cô đã không còn thuần khiết như vậy nữa rồi.
Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên lưng anh, nghĩ đến gì đó đột nhiên thẳng lưng: “Đợi khi cửa hàng này khai trương, em muốn qua đây cắt băng.”
“Ừm, đương nhiên em phải tới.”
Lục Giai Giai vui vẻ, ghé bên tai anh gọi: “Chồng ơi, anh thật tốt.”
Tai Tiết Ngạn ngứa ngáy, yết hầu di chuyển nhẹ, thấp giọng bảo: “Đừng quyến rũ anh.”
Lục Giai Giai: “…”
Bởi vì cô dẫn Bạch Đoàn đi dạo rất lâu nên cậu bé đã sớm nằm trên giường ngủ khò khò.
Lục Giai Giai tắm xong đi ra ngoài, ngủ bên cạnh Bạch Đoàn nhỏ.
Tiết Ngạn dịch Bạch Đoàn sang một bên rồi ôm Lục Giai Giai ngủ, buổi tối nóng, anh mở cái quạt ở bên cạnh lên.
Ngày hôm sau, Lục Giai Giai lại dẫn Bạch Đoàn đi dạo phố, nơi này thật sự quá rộng, cả chiều qua hoàn toàn không dạo hết.
Trên tay Bạch Đoàn xách đồ, cậu bé lén bĩu môi, không hiểu tại sao mẹ lại thích dạo phố như thế?
Cậu bé không cần quần áo, cũng chẳng cần gì hết, có thể không dạo phố được không?
Lục Giai Giai nhìn thấy một cái xe đồ chơi nhỏ, vội vàng chỉ cho Bạch Đoàn nhìn: “Bạch Đoàn, con có thích cái đó không? Nếu thích thì mẹ mua cho con, nhưng chỉ có thể mua một món đồ chơi này thôi.”
Bạch Đoàn xách quần áo trong tay, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Mẹ ơi, con muốn cái đó.”
Lục Giai Giai trả tiền, Bạch Đoàn ôm đồ chơi ở bên cạnh.
Đến trưa, cô đi tìm Tiết Ngạn, chuẩn bị cùng anh đi ăn cơm.
Cô đến cửa mới phát hiện ra một cô gái đang bốc gạch, mặt mày chán nản, cắn răng sắp khóc.
“...” Lục Giai Giai sững sờ, không hiểu sao Tiết Ngạn lại tuyển một cô gái đến làm việc nặng như vậy.
Ngô Hội Linh lau mồ hôi trên trán khiến gương mặt càng bẩn hơn, trên tay cô ta cũng bị mài ra máu, vừa định ngồi xuống uống nước, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp.
Cô gái mặc váy phong cách Hồng Kông lưu hành nhất ở Thâm Quyến.
Mà cô ta... Ngô Hội Linh cúi đầu nhìn đất kẹt trong kẽ móng của mình, tự ti rụt ngón tay lại.
Cô ta hối hận rồi, người đàn ông Tiết Ngạn này không có một chút tình cảm nào, cho dù cô ta gả cho chó cũng không muốn gả cho anh.
“Tiết Ngạn!” Lục Giai Giai kiễng chân hô lớn.
Hôm qua bản thiết kế bị hủy nhưng Tiết Ngạn vẫn nhớ trong đầu, trước qua đây đích thân giám sát.
Tay anh cầm bút chì và thước đang vẽ lại.
Nghe thấy tiếng, Tiết Ngạn lập tức quay đầu, nhìn thấy Lục Giai Giai là bước nhanh qua: “Sao vậy?”
“Ăn cơm đi.” Lục Giai Giai đẩy Bạch Đoàn: “Cục bông nhỏ muốn ăn vịt quay.”
Bạch Đoàn gật đầu: “Cha ơi Bạch Đoàn muốn ăn vịt quay.”
Tiết Ngạn nhìn Lục Giai Giai, khóe môi nhếch lên: “Ừm, lát nữa đi.”
Lục Giai Giai dắt Bạch Đoàn theo anh đi vào trong nhà, khỉ gầy nhìn thấy Lục Giai Giai cũng vội vàng đi lên: “Chị dâu, chị tới rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận