Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 382: Đã nói mấy lần rồi, có phải quên rồi không

“Đương nhiên rồi, không phải tôi tự khen đâu nhưng con gái tôi mặt nào cũng tốt hơn người khác, lúc nhỏ lớn lên xinh xắn, trưởng thành rồi cũng coi như xinh đẹp, lại còn vô cùng hiếu thuận, việc trong nhà không cho nó làm mà nó cứ đòi làm, có đồ ăn đồ uống cũng nghĩ đến tôi với ông già, tiền kiếm được cũng cho tôi giữ.”
Mẹ Lục vỗ vào tay con gái: “Cũng không biết kiếp trước tôi đã làm chuyện tốt gì mà sinh được đứa con gái tốt như vậy.”
Bà ta đè thấp giọng lại gần bác gái Triệu: “Tôi nói với bà một chuyện, chuyện này tôi vẫn chưa nói cho ai biết đâu, Giai Giai nhà chúng tôi ấy hả, từ nhỏ đã có phúc rồi, hôm tôi sinh nó ra, mây trên trời đỏ rực, gà nhà chúng tôi đẻ thêm hai quả trứng, tôi sợ người ta không tin nên chưa bao giờ dám tùy tiện nói ra bên ngoài.”
Bác gái Triệu: “…” Đã nói mấy lần rồi, có phải quên rồi không?
Lục Giai Giai: “…”
Cô lặng lẽ dời tầm mắt đi, nhìn về phía khác, coi mình thành người máy.
Bác gái Triệu đã quen với việc mẹ Lục khen Lục Giai Giai, chỉ coi đây là chuyện nhỏ, bà ta cũng đè thấp giọng phụ họa: “Tôi nói với bà nhé, từ nhỏ tôi đã cảm thấy Giai Giai nhà các bà có phúc khí, chỉ riêng tướng mạo đã như tiên nữ trên trời rồi, hành động cử chỉ cũng khác với mấy người thường chúng ta, bà không biết đâu, năm đó tôi cảm thấy con bé này có phúc nhưng cũng chỉ có thể lén nhìn mà phát thèm.”
Mẹ Lục mang vẻ mặt mừng rỡ: “Đúng chứ, không ngờ còn bị bà nhìn ra được.”
Mẹ Lục tiếp tục cười bảo: “Nhiều năm như vậy tôi thương đứa con gái này nhất, không đành lòng nhìn nó chịu một chút thiệt thòi nào cả, nhà khác đều vội gả con gái đi, ngược lại tôi không có suy nghĩ này, kiểu gì cũng phải đợi sau mười tám tuổi rồi nói sau, bằng không tôi tuyệt đối không có khả năng đồng ý.”
Nụ cười trên mặt bác gái Triệu nhạt đi, bà ta hiểu rõ mẹ Lục đang từ chối mình.
Nhưng bà ta không hiểu dự tính của mẹ Lục cho lắm, theo lý mà nói bọn họ đều là người cùng một thôn, hai nhà cách nhau không xa, nếu như Lục Giai Giai gả đến nhà bọn họ chắc chắn sẽ không bị bắt nạt.
Còn nữa, điều kiện của Xã Hội nhà bọn họ cũng xếp hàng trên trong thôn, Lục Giai Giai gả cho con trai bà ta thật sự không có gì không tốt.
Bà ta kín đáo bảo: “Vẫn nên gả con gái gần một chút mới tốt, người nhà cũng có thể quan tâm.”
“Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng phải xem con gái tôi có thích không đã.”
“…”
Bác gái Triệu cũng hiểu rõ ý của mẹ Lục rồi, bà ta không nói thêm gì nữa, hai người nói đến chuyện khác.
Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, mới đầu cô thấy mẹ Lục vẫn luôn mất não khen mình còn tưởng mẹ không nhìn ra được ý của bác gái Triệu.
Không ngờ mẹ cô lại nhẹ nhàng giải quyết xong.
Triệu Xã Hội đang dán sát vào tường nghe, anh ta khoanh tay, đôi mày lúc thì giãn ra lúc thì nhíu chặt.
Trong lòng anh ta biết rõ bây giờ chắc hẳn Lục Giai Giai sẽ không đồng ý ở bên anh ta, nhưng nếu mẹ Lục đồng ý vậy anh ta đã thành công một nửa rồi.
Triệu Xã Hội chống một chân dưới đất, một chân khác gập lại, khiến Lâm Tú Hà nhìn thấy mà tim đập thình thịch.
Cô ta đi qua, giả bộ rất quen biết: “Triệu Xã Hội, trông anh có hơi không vui, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Triệu Xã Hội vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm Tú Hà nhe răng cười với mình, cảm thấy cô gái này có bệnh.
Lần trước anh ta đã chê cô ta thành ra như thế mà bây giờ còn dám sáp lại gần.
“Cút qua một bên.” Triệu Xã Hội nhấc chân đi qua một bên, vừa vặn nhìn thấy Tiết Ngạn rời đi nên bám sát theo.
Bây giờ anh ta vẫn chưa chịu tin người con gái mà mình thích đã ở bên Tiết Ngạn, trong lòng vừa tức tối vừa không cam lòng.
Anh ta thích Lục Giai Giai rất lâu rồi, lâu đến mức trong lúc nhất thời không có cách nào cắt đứt được.
“Tiết Ngạn!” Triệu Xã Hội bước nhanh đuổi theo Tiết Ngạn, vừa đi vừa nói: “Sao bây giờ không dám nói chuyện nữa? Có phải sợ rồi không? Hay là anh chột dạ?”
“…” Tiết Ngạn sợ vết thương của mình lại nứt nên chẳng thèm liếc mắt nhìn Triệu Xã Hội lấy một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận