Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 84: Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó

Lục Nghiệp Quốc cười ngốc, Lục Giai Giai biết thừa anh ta không có khả năng giành đùi gà với cha Lục, chỉ là kích thích cha Lục một cái mà thôi.
Cha Lục cũng biết đứa con trai nhỏ này của mình có ý định gì nhưng cứ cố tình bằng lòng mắc câu.
Con gái ông ta thương ông ta, trong lòng vui vẻ mà.
Lục Ái Quốc thấy bên trong còn một bát nhỏ nữa mới hỏi: “Sao còn dư một phần nữa vậy?”
Ánh mắt của Lục Giai Giai lóe lên: “Không dư đâu.”
Lục Nghiệp Quốc nhanh tay nhanh mắt nhìn thấy: “Ôi chao, còn cả cánh gà nữa này, em gái, có phải phần này cho anh không?”
“Không phải.” Lục Giai Giai nhìn xung quanh.
Châu Văn Thanh đang ngồi dưới một đại thụ cách đó không xa thấp thoáng có thể nghe tiếng nói chuyện của nhà họ Lục.
Dư một phần... phần đó Lục Giai Giai cố tình mang cho anh ta sao?
Chắc chắn là luyến tiếc anh ta rồi.
Châu Văn Thanh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai mặc chiếc váy trắng.
Mọi người đều biết La Khinh Khinh thích mặc váy trắng, mà hôm nay Lục Giai Giai lại mặc một chiếc váy trắng lượn lờ bên cạnh anh ta, chắc chắn là muốn giành sự chú ý của anh ta rồi.
Mà Lâm Phong nhìn thấy Lục Giai Giai xinh xắn duyên dáng lại lẩm bẩm: “Cô ta mặc thành như vậy là cố tình học theo trí thức La.”
Trương Đào lại không vui: “Người mặc váy trắng nhiều như thế, hơn nữa tôi cảm thấy đồng chí Lục mặc còn ưa nhìn hơn trí thức La.”
Đặc biệt là lúc cười lên không chỉ xinh xắn mà còn vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn nữa.
Theo quan điểm của anh ta, La Khinh Khinh mặc váy trắng giống như mùa đông lạnh lẽo, nhưng Lục Giai Giai mặc váy trắng lại giống như trời đông hiu quạnh nhuộm thêm màu sắc, tươi cười đẹp như hoa nở.
Nghe thấy tiếng cãi cọ của hai người bên cạnh, Châu Văn Thanh không nhịn được lại liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai, đáy lòng chộn rộn, mong chờ cô tới đưa thịt cho anh ta ăn.
Lục Giai Giai nhìn một vòng lúc này mới trông thấy Tiết Ngạn đang ngồi nghỉ ngơi bên dưới đại thụ.
Cô cầm bát sứ bên trong giỏ nói với cha Lục: “Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của con, phần này là của anh ấy.”
Dưới tàng cây, đầu ngón tay trắng nõn của Lục Giai Giai bưng cái bát lên, cô nâng gương mặt nhỏ tinh xảo, không hề kiêng dè chút nào: “Đây là phần cho Tiết Ngạn.”
“Cho... cho ai cơ?” Lục Nghiệp Quốc há hốc mồm giống như bị xương cá đâm vào họng, anh ta nhìn về phía Tiết Ngạn theo bản năng.
Tiết Ngạn dựa người lên thân cây, hơi khép mắt lại, có lẽ do cơ thể anh quá mức nhạy cảm nên ngay khi ánh mắt của Lục Nghiệp Quốc rơi lên người mình đã lập tức mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng đó đối diện với hai anh em nhà họ Lục.
Trong đầu Lục Giai Giai lập tức xuất hiện cảnh Tiết Ngạn giết heo rừng, cô rụt cổ, tròng mắt đảo đến chỗ khác.
Hướng đó vừa vặn có Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh thấy Lục Giai Giai cầm bát trong tay, ánh mắt nhìn về phía mình, trong lòng càng thêm chắc chắn phần dư ra đó là cho anh ta.
Mà suy nghĩ của Lục Giai Giai lại đang rối bời, hoàn toàn không biết mình nhìn về phía nào, cô hơi dịch người quay lưng với Tiết Ngạn.
Lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tiết Ngạn thấy cô nhanh chóng quay người cứ như thể anh là mãnh thú nước lũ gì đó lại cúi mắt, cánh tay cơ bắp gối sau đầu hơi hạ xuống, qua một lúc lại khôi phục như thường.
Lục Giai Giai khóc không ra nước mắt, ấn tượng của Tiết Ngạn về cô thật sự quá kém, chỉ dựa vào khi đó nguyên chủ chỉ thẳng vào mũi anh mắng, cái hố này đã không dễ leo lên rồi.
Lại thêm chuyện công điểm nữa, cô chột dạ mà...
“Cho Tiết Ngạn.” Giọng nói lần này không còn kiên định như vừa rồi nữa.
Lục Nghiệp Quốc cũng sợ Tiết Ngạn nhưng phần lớn lại là khâm phục.
Heo rừng lận, nói giết là giết chết luôn, thế này phải lợi hại bao nhiêu, sự quen biết giữa những người đàn ông dùng máu tươi mới dễ dàng nhen nhóm lên nhất.
Chỉ là anh ta có hảo cảm với Tiết Ngạn cũng không có nghĩa người này có thể làm em rể của anh ta.
Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận