Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 611: Bây giờ anh có thể vào không

Anh giơ tay ôm mặt cô, yết hầu di chuyển: “Hôn một cái.”
“…” Lục Giai Giai nhắc nhở: “Mặt của anh vẫn còn sưng đó, hôn cái gì mà hôn, đợi tối rồi nói sau.”
“Không cản trở.” Tiết Ngạn ôm gáy Lục Giai Giai rồi hôn, trong quá trình này nhân lúc cô không để ý mà còn cắn nhẹ một cái.
Sức cắn của anh không nặng, nhưng nếu đợi tan hết thì chỉ sợ cũng phải hết nửa ngày.
Lục Giai Giai đã bị anh hôn đến buồn ngủ rồi, cũng không biết trên môi mình để lại dấu vết, ném thuốc mỡ cho anh định đi ngủ.
Giường nhà họ Lục thường xuyên phơi nắng, có đôi khi cô tới tìm mẹ Lục, buồn ngủ rồi có thể ngủ luôn trong phòng.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời dần tối, Lục Kính Quốc đạp xe về nhà, chỉ là sau lưng có thêm một cái gùi.
Có thôn dân nhìn thấy anh ta: “Đây không phải thằng ba nhà họ Lục sao? Cậu ta mới về đấy à.”
“Chắc là mới về đấy, ôi chao, trông khác hẳn rồi.”
Thôn dân người nào cũng có suy nghĩ thằng ba nhà họ Lục vẫn chưa kết hôn, lại có tương lai như thế, bọn họ phải xem người thân nhà mình có ai phù hợp hay không.
“Con đi đâu thế?” Mẹ Lục nghe thấy tiếng phanh xe bèn đi ra khỏi phòng bếp, bà ta nhìn cái gùi của Lục Kính Quốc: “Vừa về đã chạy lung tung, còn đạp cả xe của cha con đi.”
Cha Lục liếc mắt nhìn Lục Kính Quốc với vẻ bất thiện, hé môi nhưng không nỡ cãi nhau với đứa con trai này.
“Con đi mua ít đồ.” Lục Kính Quốc đi tới cửa phòng Lục Giai Giai rồi gõ cửa.
Tiết Ngạn đi ra mở cửa.
Lục Kính Quốc đẩy anh ra, ngược lại cũng không vào mà đứng ở cửa hỏi: “Em gái, bây giờ anh có thể vào không?”
Lục Giai Giai vừa mới tỉnh ngủ, cô dụi mắt, mặc xong quần áo.
“Anh ba, anh vào đi.” Lục Giai Giai chống má.
Lục Kính Quốc vừa vào phòng đã nhìn bụng của cô, tuy rằng cách lớp chăn nhưng anh ta vẫn nhíu mày, sau đó bước đi nhẹ nhàng vào trong.
“Anh nghe nói em mang thai rồi.” Lục Kính Quốc liếc mắt nhìn Tiết Ngạn.
“Vâng.” Lục Giai Giai kéo chăn, nhỏ giọng đáp: “Mang thai rồi, được năm tháng, nó đã rất lớn rồi.”
Cô sợ Lục Kính Quốc nổi giận, hơn nữa vẻ mặt của anh ba trông như có dấu hiệu núi lửa phun trào ấy.

“Đều là đồ anh mua cho em, bồi bổ cơ thể cho tốt.” Lục Kính Quốc hít một hơi thật sâu, đặt cái gùi xuống sàn phòng, thấp giọng bảo: “Trong này có tổ yến, thai phụ ăn là tốt nhất.”
Anh ba đi mua đồ cho cô, nói như vậy là không giận rồi.
Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không đúng, tổ yến?
“Anh mua tổ yến cho em?”
“Ừm, đều là chút đồ nhỏ thôi, em yên tâm, không đủ thì anh ba mua tiếp cho em.”
Ánh mắt của Tiết Ngạn rơi lên cái gùi của Lục Kính Quốc, lúc trước anh cũng muốn mua tổ yến cho Lục Giai Giai nhưng ở địa giới này hoàn toàn không thể mua được.
Vậy mà Lục Kính Quốc lại có bản lĩnh như thế, nhanh như vậy đã mua được tổ yến rồi.
Nhưng cái giá mà anh ta phải trả chắc hẳn cũng không nhỏ.
“Anh ba, không cần mua mấy thứ này đâu, trong nhà có đồ ăn đồ uống, quá lãng phí tiền của.” Trong lòng Lục Giai Giai rối ren cảm xúc, cô lắp bắp không biết nên nói thế nào.
Có đôi khi toàn bộ cảm xúc đều lấp kín đầu óc, cô không biết nên làm thế nào mới có thể biểu hiện ra bản thân thật sự rất cảm động.
Lục Giai Giai ngồi dậy ôm Lục Kính Quốc: “Anh ba, anh thật sự tốt quá, anh là anh trai tốt nhất trên đời.”
Tiết Ngạn mím môi thành đường thẳng.
Lục Kính Quốc cúi đầu nhìn đôi môi hơi đỏ lên của Lục Giai Giai, trong lòng anh ta càng lúc càng có loại cảm giác củ cải trắng nhà mình bị heo gặm mất.
Tiết Ngạn đang khiêu khích anh ta, người đàn ông này đang tuyên bố chủ quyền với anh ta.
Anh ta quay đầu nhìn Tiết Ngạn, ánh mắt của hai người trao đổi giữa không trung.
Lục Kính Quốc nở nụ cười: “Giao công việc giám sát Giai Giai ăn cho cậu đấy, tuy là cho thai phụ ăn nhưng nếu cơ thể cậu không khỏe cũng có thể ăn, dù sao tôi cũng đã đánh cậu một quyền, coi như là nhận lỗi với cậu.”
Lời nói mỉa mai cơ thể anh không được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận