Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 65: Đánh heo

Lúc này heo rừng không ngừng bước chân, húc thẳng vào bụng cô ta.
“Á á á…”
Cơn đau đớn trong dự liệu cũng không tới nhưng Lục Thảo vẫn sợ quá ngất lịm đi.
Tiết Ngạn vật con heo rừng xuống đất, đấm một cú lên đầu nó.
Nhưng lớp da của heo rừng thật sự quá dày, nó nằm ngửa muốn hất văng Tiết Ngạn đi, trên cánh tay Tiết Ngạn nổi đầy gân xanh, dao bầu trong tay dùng sức đâm phập vào động mạch của con heo rừng.
Heo rừng hoàn toàn phát điên, không biết lấy sức ở đâu ra mà đột nhiên đứng bật dậy, Tiết Ngạn bị hất lùi lại vài bước nhưng con dao trong tay cũng bị anh rút ra ngay.
Máu tươi tuôn ra xối xả gần như tưới ướt người Tiết Ngạn, một mùi máu tanh nồng nặc phủ kín không trung, máu trên người Tiết Ngạn nhỏ tong tong xuống đất, anh đứng nguyên tại chỗ giống như một sát thần.
Heo rừng nhảy tưng tưng tại chỗ nhưng rất nhanh đã ngã oạch xuống đất vì mất máu quá nhiều.
Một màn này khiến thôn dân chạy tới đều sợ ngu người.
Lục Giai Giai nuốt nước miếng, càng thêm chắc chắn mình phải xử lý tốt mối quan hệ với Tiết Ngạn mới được.
Tiết Ngạn lau máu trên dao, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Giai Giai.
Đôi mày của anh sắc bén, ngũ quan lạnh lùng cương nghị, giọt máu chảy từ sườn mặt anh xuống cổ, Lục Giai Giai cứ nhìn anh như vậy lại không dám rời tầm mắt đi.
Hai người đối diện vài giây, Tiết Ngạn nhìn thôn dân chạy tới phía sau, khàn giọng bảo: “Khiêng đi đi!”
Thôn dân lập tức đi lên: “Đúng, đúng, mau khiêng xuống núi.”
Máu tươi nồng nặc như vậy cũng đừng dụ động vật hung hãn hơn tới đây.
Các thôn dân và thanh niên trí thức đi dần qua đó, rõ ràng là con heo rừng mà Tiết Ngạn giết nhưng mọi người đều tránh đi về phía anh như thể anh mới là tai họa gì đó.
Ba anh em vây quanh mẹ Lục và Lục Giai Giai: “Mẹ, em gái, hai người không sao chứ?”
Mẹ Lục thở hắt ra một hơi: “Làm bà mày sợ chết mất thôi, cái thứ to như vậy lại lao từ trên núi xuống, suýt thì cái mạng già này của tao đi toi từ đây rồi.”
Bà ta vừa nói vừa sờ khắp người Lục Giai Giai: “Cũng may con gái mẹ không sao, nếu không nửa đời sau của mẹ biết sống thế nào đây?”
Trương Đào cũng chạy tới thấy đuôi mắt của Lục Giai Giai đỏ hoe, bây giờ con ngươi còn hơi long lanh ánh nước, ngũ quan của cô vốn xinh đẹp ưa nhìn, lúc này bị kinh hãi cả người lại lộ ra một loại vẻ đẹp yếu ớt và tội nghiệp.
Anh ta đỏ bừng mặt, đi qua hỏi: “Đồng chí Lục, sợ rồi phải không?”
Lục Giai Giai gật đầu: “Có chút.”
Khi cô ở thời hiện đại chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng trải qua mạo hiểm kích thích gì cả, vừa rồi cũng sợ muốn chết.
Cũng có vài thanh niên trí thức khác muốn lên hỏi nhưng bị tầm nhìn đầy uy hiếp của ba ông anh trai dọa đuổi đi.
Chỉ có Trương Đào là vẫn kiên trì đứng nguyên tại chỗ.
Lục Nghiệp Quốc sớm đã chướng mắt Trương Đào này luôn tận dụng mạo lúc tới bắt chuyện, lập tức túm cánh tay của anh ta: “Đi đi, qua đó khiên heo rừng đi, góp tí sức còn có thể được tặng thêm một ít đấy.”
Trương Đào thấy tầm nhìn của Lục Giai Giai vẫn luôn nấn ná ở phía con heo rừng, cảm thấy Lục Nghiệp Quốc nói có lý mới đi theo.
Lục Giai Giai nhìn xung quanh cũng không thấy Tiết Ngạn đâu, có lẽ trong lúc cô đang nói chuyện với Trương Đào thì anh đã rời đi rồi.
Hôm nay trong thôn săn được một con heo rừng, trời nóng không để được lâu, nhất định phải chia ngay, nhưng chia thế nào chắc chắn phải do đại đội trưởng quyết định.
Lục Giai Giai xuống núi cùng mẹ Lục, còn Lục Thảo được Lục Ái Quốc cõng về nhà.
Phía sau bọn họ có vài trí thức nữ cũng theo xuống núi, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, bọn họ cũng ở cách đó không xa đã nhìn thấy rất rõ ràng toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
Một trí thức nữ nói: “Tiết Ngạn lợi hại thật đấy, một mình anh ấy giết được một con heo rừng!”
“Đúng là lợi hại thật nhưng có hơi đáng sợ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận