Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 346: Không phải chuyện gì to tát đâu

“Không phải chuyện gì to tát đâu.” Lục Giai Giai chỉ hận không thể phát thề, cô chớp đôi mắt to đầy vô tội: “Hơn nữa, con còn cống hiến cho kinh tế tương lai của nhà mình, giúp nhà mình lấy được một khoản tiết kiệm hơn triệu, còn nữa, cha đã ăn bánh hoa quế của con, nhất định phải đứng về phá con, giúp con nói lời hay.”
Cha Lục: “…”
Mẹ Lục ở bên này đang cẩn thận lấy con thỏ gỗ ra ngoài, bởi vì không ai quý trọng nên bên trên toàn là bùn, phần rìa cái đầu thậm chí còn hơi mục nát.
Mẹ Lục đau lòng nhíu mày lại.
Đây chính là bảo bối còn đắt hơn cả vàng mà con gái bà ta đã nói.
Bà ta duỗi tay sờ, đứng dậy đặt nó lên bàn, rồi lại lấy bức tranh tồi tàn bị kẹp bên trong ra.
Bức tranh này nhàu nhĩ, trước đó đã được bồi giấy qua, hai đầu trên dưới đều bị xé rách, phần đuôi trống không bị Lục Giai Giai cố tình xé một lỗ to.
Theo như con gái bà ta nói thì chỉ có phần tranh trong này mới là thứ quan trọng nhất, những cái khác đều là dán lên, có thể làm lại.
Mẹ Lục trải ra một cách trân trọng, nhưng nếp gấp bên trên quá nhiều, giống như những vết sẹo chằng chịt.
Mấy thứ này trước đây đều là bảo bối, không ngờ đến bây giờ lại nát tươm thành cái dạng này.
Nói đến thì chỗ bọn họ cũng không tính là hẻo lánh nghèo khó, nhớ rõ trước đây trên thị trấn cũng có rất nhiều hộ nhà giàu, mấy thứ này nói không chừng chính là của mấy gia đình đó.
Đặc biệt là con thỏ gỗ này, vừa nhìn đã biết bị chà đạp rất nhiều năm rồi, còn có bức tranh này nữa, chưa bị đốt đều là nhờ ông trời bảo vệ.
Dù sao cũng đều là rác rưởi tùy tiện ném xuống đất, người khác cũng không buồn liếc mắt nhìn lấy một cái, bán ra ngoài cũng không ai thèm.
Đôi mắt của mẹ Lục sáng ngời cầm đồ gốm ra ngoài, đột nhiên cửa bị đẩy ra, bà ta chỉ hận không thể lập tức lườm một cái, ánh mắt mang theo sát khí.
“…” Cha Lục chỉ hận thời gian không quay ngược lại.
Mẹ Lục nhìn thấy cha Lục mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bà ta lau ngựa gốm trong tay một cách quý trọng, tuy không biết đây là thứ gì nhưng nhất định rất đáng tiền.
Cha Lục ho khan, ông ta đóng cửa lại, nhìn đồ đặt trong phòng: “Đi một chuyến lên thị trấn mua toàn cái gì thế này?”
“Đừng có sờ lung tung.” Mẹ Lục vỗ vào tay cha Lục một cái: “Coi chừng hỏng mất.”
Đây chính là tiền vốn của con gái bà ta, đợi qua hai năm nữa thế cục tốt lên rồi, đến khi ấy bán thứ này đi, con gái bà ta muốn gì mà không có.
Trong tay mình có tiền mới có khí phách, đàn ông cũng là muốn thay thì thay, bằng không chỉ dựa vào đàn ông, lúc kết hôn rồi tức giận, ngay cả dũng khí đá cửa ra ngoài cũng không có.
Cho dù Tiết Ngạn có là ông trùm thương nghiệp gì đó đi chăng nữa thì bà ta cũng không thể phó thác con gái mình lên người anh hết được.
Bây giờ đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời cũng mang theo một màu ấm áp.
Mẹ Lục lườm rất dữ tợn, cha Lục lặng lẽ rút tay về, ông ta lại giả bộ không có việc gì ho một tiếng: “Không phải chỉ là một khúc gỗ thôi sao?”
“Khúc gỗ cái gì? Ông hiểu cái gì? Sống nhiều năm như vậy cũng chỉ có chút kiến thức này!” Mẹ Lục bĩu môi với vẻ vô cùng ghét bỏ: “Nếu không phải sinh được một đứa con gái có văn hóa, vậy có ném đồ nghìn vàng cũng khó mua được xuống chân ông thì ông cũng không biết nhặt lên.”
Mẹ Lục cầm cái khăn bên cạnh lên cẩn thận lau con ngựa gốm, còn tỉ mỉ hơn cả lúc tắm cho con trai ngày trước.
“… Đó là khăn lau mặt của tôi mà.” Cha Lục nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tôi biết là khăn lau mặt của ông rồi, nhưng còn không phải tôi nôn nóng quá hay sao? Lau muộn một lúc thì trong lòng tôi không yên.” Mẹ Lục cẩn thận lau mỗi một góc, sau đó đặt con ngựa gốm lên tủ, bà ta lải nhải: “Đợi lát nữa khô tôi sẽ cất nó vào tủ, không, không thể cất vào tủ, tôi phải đặt ở chỗ hai chúng ta thường cất tiền, bớt cho bị người khác tìm được.
Cha Lục thở dài bất đắc dĩ: “Rốt cuộc đó là gì hả?”
“Buổi tối sẽ nói với ông sau.”
“…”
Cha Lục quay người định ra ngoài nhưng vừa quay đầu đã nhìn thấy con gái bảo bối trốn bên cửa sổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận