Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 502: Văn Thanh, em không sợ chịu khổ

Anh ta đã quen nói chuyện ngọt như mía lùi, Lục Thảo nghe thấy anh ta quan tâm đến an nguy của mình mà cảm động đến nghẹn ngào: “Văn Thanh, em không sợ chịu khổ, em đã nghĩ xong cả rồi, cứ sinh một đứa con gái trước đi, qua ba, bốn năm nữa có thể giúp chúng ta làm việc nhà, còn có thể chăm sóc em trai, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Con trai con gái anh ta đều không muốn, Chân Văn Thanh liếc mắt nhìn bụng của Lục Thảo, càng ngày càng bực bội.
Lục Giai Giai đã ăn cơm tối và rửa bát xong, sau đó thay đồ ngủ rồi lên giường, cô đã tính toán xong rồi, nếu như Tiết Ngạn còn không cho cô ngủ vậy cứ đuổi anh sang phòng bên ngủ.
Nhưng rất lâu rồi Tiết Ngạn vẫn chưa về phòng, ở bên ngoài cửa sổ lại truyền tới tiếng bổ củi, Lục Giai Giai nằm một lúc rồi ngủ mất.
Tiết Ngạn bổ củi khoảng một tiếng, dùng nước nóng lau người rồi lặng lẽ bò lên giường.
Anh không biết những người đàn ông khác thế nào, nhưng anh biết tinh lực của mình vô cùng tràn trề, đặc biệt là mấy ngày này, lúc nào cũng nghĩ đến hết.
Chỉ có thể bổ củi để trút bớt sức lực.
Tiết Ngạn nằm vào trong chăn, xung quanh đều là mùi hương trên người Lục Giai Giai, anh nhẫn nhịn, nằm ngay đơ, lăn qua lăn lại hết nửa tiếng, Lục Giai Giai cảm thấy lạnh mới quay người ôm nguồn nhiệt bên cạnh, cuối cùng Tiết Ngạn cũng không nhịn được nữa mà ôm cái tấm lưng mềm mại của cô.

Trên người Tiết Ngạn ấm nóng, trong thời điểm nhiệt độ đột nhiên giảm xuống ôm vào vô cùng thoải mái, Lục Giai Giai ngủ càng say hơn.
Ngón tay của Tiết Ngạn đụng một cái, nhưng thấy Lục Giai Giai không có phản ứng gì, gò má trắng nõn đè lên cánh tay anh, anh hoàn toàn không nỡ đánh thức cô.
Anh nằm thẳng đơ trên giường, ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, mồ hôi túa ra càng lúc càng nhiều, sau mười mấy phút, anh chậm rãi chuyển người Lục Giai Giai ra, giúp cô đắp kín chăn rồi lại chạy ra ngoài bổ củi.
Bổ củi hết nửa đêm, anh đổ mồ hôi khắp người, dùng nước lạnh tắm qua rồi lại leo lên giường.
Chăn là của hồi môn của Lục Giai Giai, cái chăn bông màu đỏ, rất mềm, rất thoải mái, đặc biệt là bên trong còn có một cô vợ rất mềm rất thơm.
Anh ôm Lục Giai Giai từ sau lưng.
Cô ghét bỏ người anh lạnh nên dịch người đi.
Tiết Ngạn tồi tệ lại nhích người về phía cô, ôm chặt không buông, cả người Lục Giai Giai dịch đến bờ tường, cô hơi cáu bản, quay người nhấc chân đá chướng ngại vật.
Cẳng chân của cô trơn mịn mềm mại, đá qua đùi Tiết Ngạn.
Yết hầu của Tiết Ngạn di chuyển một cái, nhiệt lượng trên người anh lớn, rất nhanh cả người đã nóng bừng, Lục Giai Giai cuối cùng cũng không chê anh nữa, đôi mày giãn ra, tiếp tục ngủ.
Nhưng Tiết Ngạn lại không ngủ được, anh vừa muốn cách xa vừa muốn ôm, nhưng ôm lại càng khó chịu hơn, chỉ có thể cố gắng coi mình thành một khúc gỗ, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần sáng, có tia sáng chiếu vào.
Cuối cùng Tiết Ngạn cũng không nhịn được nữa, anh ôm vợ mình, cũng mặc kệ cô có nghe thấy hay không mà khàn giọng bảo: “Em nói hôm qua không cho anh đụng, anh cũng không đụng, bây giờ là hôm sau rồi, anh không vi phạm lời hứa.”
Lục Giai Giai nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có một con sói to bám trên người mình cứ liếm người cô mãi, rất nhanh cẳng chân cô đã bị nắm lấy.
Lục Giai Giai: “…”
Mái tóc đen của cô xõa tung trên giường, một sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên gò má trắng nõn, vốn có thể sáu giờ rời giường cuối cùng lại ngủ đến chín giờ.
Công việc buổi sáng cũng là Tiết Ngạn đi làm.
Lục Giai Giai đau lưng mỏi chân, Tiết Ngạn giúp cô đi giày vào, bế người từ trên giường xuống.
Thịt thỏ hôm qua vẫn còn lại một ít, Tiết Ngạn nấu một bát canh trứng gà, anh bưng nửa bát cơm đến trước mặt Lục Giai Giai: “Mau ăn cơm đi.”
Lục Giai Giai và hai miếng, đột nhiên đặt đũa lên bát: “Em quyết định rồi, phòng đông vẫn còn trống đấy, tối nay anh ngủ ở phòng đông đi.”
“Không đi.”
“Đã nói tối qua anh không được phép động vào người em, anh đã đồng ý với em rồi.”
“Thì tối qua không động.” Tiết Ngạn bình tĩnh múc một thìa canh trứng gà: “Là hôm nay động, buổi sáng anh mới động.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận