Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 224: Hôn tôi thì chỉ có thể cần tôi

Lục Giai Giai có hơi phiền não, cô trừng mắt nhìn anh: “Nên là em hôn anh chứ không phải anh hôn em, hơn nữa anh hôn đau bỏ xừ, em không cần anh, em phải tìm người tốt hơn.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai dùng sức đẩy Tiết Ngạn ra, cô ôm mặt mình định chạy.
Vừa rồi Tiết Ngạn ngửi thấy mùi rượu, anh biết cô gái nhỏ trong lòng này uống say rồi, nhưng vẫn chặn cô lại hỏi: “Hôn tôi thì chỉ có thể cần tôi, không có người nào tốt hơn tôi đâu.”
“Có chứ.” Lục Giai Giai phản bác: “Em sẽ tìm mấy chục người nữa, nhất định có thể tìm được người tốt hơn.”
Gân xanh trên trán Tiết Ngạn lại bùng nổ, anh cắn răng: “Mấy chục người? Có phải cô còn muốn tính cả Triệu Xã Hội vào không?”
Lục Giai Giai không biết Triệu Xã Hội là ai, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh ta hôn không đau sao?”
“…” Tiết Ngạn cảm thấy Lục Giai Giai uống say là cố ý tới chọc tức anh, nhưng anh vẫn vừa dỗ vừa uy hiếp: “Hôn nhiều thêm là được, bọn họ cắn người, đau hơn.” Toàn là chó cả.
“Nhưng vẫn chưa thử mà.” Lục Giai Giai nghiêm túc: “Em phải thử một cái mới biết được.”
“!” Vẻ mặt của Tiết Ngạn có hơi không kiềm chế được, sự điên cuồng trong đáy mắt cũng sắp tràn ra rồi.
Anh thậm chí không nhịn được mà nghĩ, nếu hôm nay người ở bên ngoài là Triệu Xã Hội vậy có phải Lục Giai Giai cũng sẽ hôn Triệu Xã Hội giống như anh không.
Chỉ nghĩ thôi anh đã muốn phát điên lên rồi.
“Sau này không cho phép uống rượu nữa.” Tiết Ngạn khắc chế toàn bộ cảm xúc nguy hiểm về, cúi đầu hôn thật dữ dội.
Anh vốn rất gấp, nhưng nghĩ đến sự chán ghét của Lục Giai Giai dành cho mình nên đành cố gắng hôn cô thật chậm, cẩn thận lấy lòng cô.
Lục Giai Giai rất nhanh đã có một loại cảm giác khác, nhưng cô đã bắt đầu buồn ngủ rồi, cô nghiêng mặt qua một bên, môi Tiết Ngạn lướt qua khóe môi cô.
“Không hôn đâu, em muốn về ngủ.” Lục Giai Giai đẩy Tiết Ngạn ra ngoài một cách vô tình, dùng xong là muốn đi.
Tiết Ngạn sắp bị phản ứng sinh lý trên người ép phát điên mất, anh lại sợ dọa Lục Giai Giai sợ, ôm nửa người, vẻ mặt có hơi đau đớn.
Lục Giai Giai càng buồn ngủ hơn, dứt khoát gục luôn trên vai Tiết Ngạn, ra lệnh: “Em buồn ngủ rồi, anh bế em về ngủ đi.”
Máu mũi Tiết Ngạn lập tức chảy ra, anh duỗi tay lau một cái.
“Em muốn đi ngủ!” Lục Giai Giai rất tức giận về người đàn ông trước mặt không nghe lời mình này.
Màn đêm trống trải, tiếng thở phì phò của Lục Giai Giai phóng to vô hạn, Tiết Ngạn không ngừng nuốt nước miếng, anh bịt miệng cô lại.
“Đừng nói nữa, tôi bế cô về ngủ.”
“Ừm.” Lục Giai Giai hài lòng tựa lên vai Tiết Ngạn, nhỏ bé đến mức gần như toàn bộ cơ thể đều cuộn tròn trong lòng anh.
Tiết Ngạn vừa dùng sức đã bế được người lên, đi vào nhà họ Lục, nhìn thấy cửa một gian phòng để mở, anh lập tức bế người vào trong.
Anh đặt Lục Giai Giai lên giường, cúi người cởi giày cho cô.
Lục Giai Giai chớp mắt: “Em muốn uống nước.”
Tiết Ngạn sợ kinh động đến người nhà họ Lục, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.
Lục Giai Giai thấy anh lại không nghe lời mình mới dùng mu bàn chân đá nhẹ lên hông Tiết Ngạn: “Em muốn uống nước!”
Tiết Ngạn kêu một tiếng trầm thấp, anh nhìn Lục Giai Giai bên mép giường với vẻ nguy hiểm.
Lục Giai Giai hất cằm, không hề sợ hãi chút nào cả, còn nhấn mạnh từng chữ: “Em muốn uống nước.”
Tiết Ngạn cắn răng, cố gắng khắc chế phản ứng sinh lý của mình, sau đó nhỏ giọng trấn an Lục Giai Giai đang xù lông nhím: “Ngoan, cô ngồi ở đây đừng nhúc nhích, tôi đi rót nước cho cô.”
Lục Giai Giai miễn cưỡng gật đầu.
Tiết Ngạn đứng dậy, nhờ ánh trăng mà tìm được phòng bếp, anh rót môt bát nước từ trong ấm, bưng vào phòng của Lục Giai Giai.
Tuy rằng nhiệt độ lúc đêm muộn tảng sáng đã giảm xuống, nhưng nước trong bát của Tiết Ngạn là nước sôi nấu từ buổi chiều nên trong lúc nhất thời hoàn toàn không có cách nào uống ngay được.
Tiết Ngạn cố gắng dùng thìa khuấy nước, hy vọng nó nguội nhanh.
Lục Giai Giai liếm đôi môi khô khốc, ngẩng đầu, cường thế bảo: “Em muốn uống.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận