Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 688: Người đàn ông thô kệch lên tiếng: Sao đàn ông có thể khóc được 1

Ánh mặt trời sáng sớm đang ấm áp, thi thoảng còn có gió mát thổi qua, Bạch Đoàn đứng trên đất trống, vài giây đi được một bước nhỏ sau đó ngẩng đầu cười.
“Bạch Đoàn thật lợi hại, giỏi quá, mẹ thích con nhất.” Lục Giai Giai không hề ngẩng đầu, cô đang nhanh chóng chỉnh lại công điểm một tháng trước, cách vài giây mới liếc mắt nhìn Bạch Đoàn một lần, không ngừng mở miệng: “Đừng chạy lung tung, đi lại ở chỗ mẹ nói đó thôi, Bạch Đoàn ngoan nhất.”
Công việc của cô không mệt nhưng đi làm dẫn con theo luôn phải lo lắng đề phòng, đặc biệt là Bạch Đoàn biết đi, cô sợ mình viết thêm vài chữ là không tìm được con trai đâu nữa.
Công việc không xử lý xong không được, cô vốn muốn mang về nhà nhưng gần đây thế cục dao động, nếu như bị mấy người kỳ lạ gây sự, vậy cũng rắc rối.
“Mẹ…” Bạch Đoàn cắn ngón tay.
“Đây, mẹ đang ở đây, Bạch Đoàn đi chậm thôi, đừng chạy lung tung, Bạch Đoàn là bé yêu giỏi nhất.” Lục Giai Giai tung ra những lời dễ nghe như không cần tiền.
Bạch Đoàn cười khanh khách.
Cậu bé chậm rãi đi tới bên cạnh cô, ngẩng đầu nhưng không nhìn thấy gì cả, bàn tay nhỏ nắm quần của cô: “Bế.”
“Đi mệt rồi hả?” Lục Giai Giai cúi đầu, đẩy ghế lùi lại rồi cúi người bế Bạch Đoàn lên.
Trên gương mặt cô lộ ra vẻ dùng sức: “Bạch Đoàn, con thật sự càng ngày càng nặng rồi, sẽ không lớn thành cục bông thật đấy chứ?”
Bạch Đoàn lập tức uể oải, hai bàn tay nhỏ đặt lên sổ ghi chép của Lục Giai Giai, không nói tiếng nào.
Lục Giai Giai: “…”
Từ lúc cậu bé có thể nghe hiểu ý người lớn là sẽ hay giận hờn.
Lục Giai Giai dỗ dành: “Nhưng mẹ thích Bạch Đoàn mập mạp, mẹ thích Bạch Đoàn nhà chúng ta nhất.”
Cô còn hôn chụt mấy cái nữa.
Bạch Đoàn lập tức vui vẻ, Lục Giai Giai bế cậu bé viết chữ, tuy tư thế này hơi mệt nhưng Bạch Đoàn rất ngoan, cũng không làm loạn, chỉ mở to hai mắt nhìn.
Lục Giai Giai xử lý xong công việc là vội vàng bế Bạch Đoàn về nhà, anh ba đang ở nhà họ Tiết nói chuyện với mẹ Lục, hành lý thì để ở cửa.
“Các con nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm đã.” Mẹ Lục vui muốn xỉu.
Lục Giai Giai vội vàng bế Bạch Đoàn đi qua, Lục Kính Quốc cầm hành lý dẫn Lục Giai Giai vào nhà bọn họ, anh nhìn bên ngoài, lại lấy vài thứ ra.
“Đây là quần áo anh mua cho thằng bé con.” Lục Kính Quốc liếc mắt nhìn Bạch Đoàn: “Anh cũng không biết chọn giày với tất, trên đường tới có người nói với anh một tuổi đều mặc cỡ như vậy.”
Lục Giai Giai thả Bạch Đoàn xuống: “Anh ba, cũng không cần mua nhiều như vậy đâu, anh mua liền một lúc ba bộ, lỡ như không thể mặc được thì phải làm sao?”
“Còn có cái này nữa.” Lục Kính Quốc lấy một cái hộp ở dưới cùng ra, sau đó từ từ mở ra.
“Anh ba!” Lục Giai Giai nôn nóng: “Anh mua cái này làm gì? Lỡ như bị người biết được thì anh gặp phiền phức mất.”
“Không sao, nếu anh đã làm, bọn họ sẽ không tra ra được anh.” Lục Kính Quốc thuận tay lấy cái khóa trường thọ trong hộp ra, hạt châu rủ bên dưới va vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Trẻ con ra đời trưởng bối phải tặng khóa trường thọ, ngụ ý tốt, em giấu kín đi, đừng để người khác phát hiện ra, anh thấy qua hai năm nữa mấy thứ này đều có thể tùy tiện lấy ra.”
Lục Giai Giai nhìn cái khóa trường thọ màu vàng trong tay anh ta, đôi mắt đỏ hoe: “Không cần mua mấy thứ này đâu, nó còn nhỏ, hà tất phải mạo hiểm lớn như thế để mua thứ này.”
Lục Kính Quốc nhìn Bạch Đoàn đang mở to mắt, nhướn mày: “Không phải thằng nhóc này thích sao?”
Quả nhiên đôi mắt của Bạch Đoàn nhìn chằm chằm vào cái khóa trường thọ đó, tầm nhìn đảo tới đảo lui theo hạt châu trên đó.
Lục Kính Quốc duỗi tay, lắc cái khóa trường thọ trước mặt cậu bé, hỏi: “Có thích không?”
Bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn với lên, lấy được đã ôm vào lòng mình.
“Thấy chưa, tiểu tử thối này cũng thích.” Lục Kính Quốc duỗi tay nhéo cái má trắng mềm của Bạch Đoàn.
Anh ta cố gắng nhẹ lắm rồi nhưng đối với Bạch Đoàn mà nói vẫn hơi nặng, khi ngón tay rời đi, trên mặt Bạch Đoàn vẫn hơi đỏ lên.
Cậu bé há miệng, bộ dáng định khóc.
“!” Da đầu Lục Kính Quốc tê rần, anh ta máy móc quay đầu đi, thấp giọng nói với vẻ mặt không có cảm xúc: “Em gái, sao đàn ông có thể khóc chứ? Sau này em dạy lại nó cẩn thận đi.”
Lục Kính Quốc nhanh chóng xách hành lý đi ra khỏi cửa.
Lục Giai Giai hoàn toàn bị hai đại lão Tiết Ngạn và Lục Kính Quốc này chinh phục rồi.
Người này thô kệch hơn người kia, rõ ràng thích không chịu được nhưng người nào cũng hung dữ hết trơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận