Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 661: Điền Kim Hoa nôn ra máu 2

Lục Giai Giai vừa làm việc xong đã vội về nhà, cô đi được nửa đường thì cánh tay đột nhiên bị người túm, vừa quay đầu đã nhìn thấy Điền Kim Hoa.
Điền Kim Hoa quá gầy, đã đạt đến mức bộ xương di động rồi, con ngươi của Lục Giai Giai lập tức co rút lại, trái tim không chịu kiểm soát mà đập nhanh hơn, cô lạnh giọng: “Chị làm gì thế?”
Điền Kim Hoa không định ra tay đấy chứ? Đồ điên này!
Lục Giai Giai nhìn xung quanh, mọi người đều đang đi làm, trên đường hoàn toàn không có người rảnh rỗi.
“Em gái, chị là chị hai của em mà.” Điền Kim Hoa chỉnh lại tóc mình, cô ta nhìn Lục Giai Giai với ánh mắt ân cần: “Em có thể hỏi Cương Quốc là khi nào anh ấy đón chị về được không? Chị nhớ anh ấy lắm, thời gian về nhà mẹ đẻ cũng đủ rồi, em kêu anh ấy đón chị về đi.”
Lục Giai Giai chớp mắt, biết lúc này Điền Kim Hoa không bình thường, để tránh bản thân bị thương, cô cố gắng nở nụ cười: “Chỉ là chút chuyện nhỏ như vậy, chị nói sớm đi chứ, tôi về nhà sẽ hỏi giúp chị, chị cứ đợi tin là được.”
“Không được, chị không yên tâm.” Điền Kim Hoa túm chặt cổ tay của Lục Giai Giai: “Bây giờ em đi hỏi anh ấy ngay đi, chị ở bên cạnh nhìn.”
“…” Lục Giai Giai không giãy ra được, cô cắn răng: “Chị buông tôi ra trước đã, bằng không tôi sẽ không giúp chị nói, còn nữa, anh hai thương tôi như thế, nếu nhìn thấy chị bắt nạt tôi chắc chắn sẽ nổi giận.”
Điền Kim Hoa do dự.
Bà Vương vừa rồi dẫn Vương Chấn Quốc đi xem mắt xong trở về, nhìn thấy một màn trước mặt lập tức dẫn người đi lên.
“Cô làm gì đấy?” Bà Vương kéo Điền Kim Hoa lại.
Điền Kim Hoa buông Lục Giai Giai ra: “Không có, tôi chỉ có chút chuyện với em gái thôi.”
“Em gái cái gì? Ai là em gái chị?” Lục Giai Giai thấy xung quanh có người rồi, cũng không dài dòng với Điền Kim Hoa nữa: “Có phải chị bị điên rồi không? Chị với anh hai tôi đã ly hôn từ lâu rồi.”
Điền Kim Hoa hoảng loạn nói: “Đúng là bọn chị đã ly hôn nhưng bọn chị vẫn có thể kết hôn lại cơ mà, chị với Lục Cương Quốc có bốn đứa con, sao anh ấy có thể không cần chị được?”
“Chị có bốn đứa con, con gái mà chị sinh ra vì chị mà để lại bóng ma tâm lý cả đời này khó mà quên được, con trai của chị thì bị chị dạy thành đồ ăn cháo đá bát ích kỷ ngang ngược, làm sao bọn họ có khả năng thích một người mẹ ruột như chị được, đối với bọn nó mà nói, chị chính là bùa đòi mạng.”
Lục Giai Giai lạnh giọng: “Anh hai tôi hận chị muốn chết!”
“Không đúng, tôi không có, tôi không có!” Gân xanh trên trán Điền Kim Hoa nổi lên.
Lục Giai Giai chẳng muốn nói nhiều với đồ điên này: “Bác gái, chúng ta đi thôi.”
Bọn họ đi cùng một hướng, vừa vặn có thể ngăn Điền Kim Hoa tiếp tục đi theo cô.
Lục Giai Giai đi được vài bước lại liếc mắt nhìn phía sau, Điền Kim Hoa vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ.
Nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên tay cô ta ôm bụng mình, cả người bắt đầu run lên, sau đó quỳ xuống đất nôn ra một ngụm máu.
Lục Giai Giai: “!”
Cô cảm thấy mình đang xem phim cương thi.
Bà Vương cũng nhìn thấy một màn trước mắt, bà ta ngây người.
Điền Kim Hoa không kiểm soát được mà ngã xuống đất, ngất xỉu.
“Cô ta làm sao vậy?” Bà Vương nhíu mày: “Không phải bị bệnh gì rồi đấy chứ?”
Lúc này trên đường lại có hai người đi qua, nhìn thấy Điền Kim Hoa ngất xỉu mới đi lên quan sát: “Không phải chết rồi đấy chứ?”
Vương Chấn Quốc chạy tới nhà họ Điền gọi người, mẹ Điền chạy ra ngoài, nhìn thấy mặt Điền Kim Hoa đen đúa.
Có người hỏi bà ta: “Con gái bà bị làm sao thế? Không phải mắc bệnh nặng gì đó đấy chứ? Đã nôn ra máu rồi đây này.”
“Nói vớ va vớ vẩn? Nôn ra máu cái gì? Đừng có linh tinh.” Mẹ Điền chỉ sợ hôn sự vừa nói bàn xong mọc cánh mà bay nên vội vàng kêu Điền Quang Tông cõng Điền Kim Hoa về nhà.
Hai chân Điền Quang Tông run rẩy, thở hồng hộc cõng người đi, đi được nửa đường thật sự không cõng được nữa nên lại ném người cho mẹ Điền.
Lục Giai Giai về nhà bế Bạch Đoàn, đợi Tiết Ngạn trở về lại nói với anh chuyện đã xảy ra trưa nay: “Bây giờ thần trí của Điền Kim Hoa không bình thường, hơn nữa chị ta còn nôn ra máu, bệnh bình thường làm sao có thể nôn ra máu? Em thấy chị ta sắp không xong rồi.”
Cô nghĩ ngợi: “Chị ta mắc bệnh nặng cũng nằm trong dự liệu thôi, ngày nào cũng làm việc nặng như thế, lại không được ăn no, gầy như bộ xương di động, làm sao có thể sống lâu được chứ.”
Tiết Ngạn đi lại gần, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô ta đã làm gì em?”
“Không có.” Lục Giai Giai tránh sang bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận