Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 241: Bây giờ trí thức La là đối tượng của cậu sao

Lâm Phong cũng leo lên ngay sau đó, hai người bị ép co rúm ở bên rìa.
La Khinh Khinh không có ghế nên đành ngồi xổm trong thùng xe, cô ả chỉ sợ tốc váy nên ra sức ôm làn váy của mình.
Lục Giai Giai nhìn bộ dáng co quắp của La Khinh Khinh, trong lòng lại thầm thấy may mắn vì mình thông minh, hôm nay đổi sang mặc quần.
“Trí thức Lâm, bây giờ trí thức La là đối tượng của cậu sao?” Bà Vương ở trong xe cố tình hỏi.
Lâm Phong thành công đỏ mặt còn La Khinh Khinh thì lại đen mặt.
Anh ta đã làm việc đồng áng nhiều ngày như thế, màu mặt vốn đã đen, bây giờ mặt đỏ kéo dài đến tận ót thoạt nhìn vô cùng hàm hậu.
Lục Giai Giai cảm thấy Lam Phong đối xử với người con gái mình thích cũng rất không tồi, lòng dạ cũng khá tốt nhưng ánh mắt hơi mù.
Nhưng cô càng tò mò về phản ứng của La Khinh Khinh hơn, đôi mắt trừng rất to, hai tay nắm chặt song sắt bên rìa, ngay cả Tiết Ngạn ngồi bên cạnh mình mà cô cũng không để ý đến.
La Khinh Khinh cúi đầu, sợi tóc rơi trước trán hắt lên cái bóng nhạt ở khóe mắt: “Bác Vương, trí thức Lâm rất quan tâm tôi, tôi cũng rất biết ơn cậu ấy, nhưng gần đây cha tôi mắc bệnh nặng, bây giờ hoàn toàn không rảnh cân nhắc đến mấy chuyện này, tôi, tôi thật sự…”
Cô ả nói rồi nức nở thành tiếng, nước mắt rơi xuống tí tách, ngón tay còn ấn lên trán mình, vẻ mặt đau buồn khổ sở.
Cô ả vốn khóc trông đã đáng thương yếu ớt, bây giờ còn vì chuyện cha bị bệnh nặng mà khóc khiến những người có mặt ở đó đều không tự chủ được mà nổi lên lòng trắc ẩn.
Cha người ta đang bệnh nặng, làm sao có thể có thời gian cân nhắc đến đối tượng gì đó, đây không phải là đại bất hiếu hay sao?
La Khinh Khinh vừa khóc như thế, mọi người đã theo bản năng cảm thấy bà Vương hỏi hơi quá đáng, thậm chí còn có thể nói là chua ngoa.
Bà Vương: “…”
Lâm Phong thấy cô gái mình thích khóc đáng thương như vậy mới ngẩng đầu kêu: “Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào đây hả? Một cô gái về quê như trí thức La đã đủ đáng thương rồi, sao các người cứ khăng khăng muốn gây sự, bôi nhọ danh tiếng của cô ấy thế. Nếu các người đã muốn biết như vậy, vậy tôi nói với các người là được, tôi không phải đối tượng của trí thức La, bây giờ tôi chỉ chăm sóc cô ấy như em gái, các ngươi có thể bỏ qua cho cô ấy được không hả!”
Ngón tay của La Khinh Khinh chấm nhẹ lên khóe mắt ẩm ướt của mình: “Trí thức Lâm, anh đừng nói nữa, tôi không sao, bác Vương có lẽ chỉ đơn giản là tò mò mà thôi, chắc chắn không có ác ý gì đâu, đừng để đến lúc đó lại vì tôi mà các người xảy ra xung đột.”
Một câu nói khiến bà Vương không tiện nổi giận nữa, nửa câu trước La Khinh Khinh mập mờ dùng thủ đoạn mềm dẻo, nửa câu sau lại trực tiếp chặn đường của bà ta, nếu như bà ta còn nổi đóa vậy lại không biết nói lý quá.
“!” Bà ta tức đến mức mặt mày xanh lét.
Lục Giai Giai: “…”
Không ngờ lực chiến đấu của trà xanh La Khinh Khinh lại nâng cấp rồi, chủ yếu là tên nịnh hót Lâm Phong còn rất phối hợp.
Lục Giai Giai quay đầu liếc mắt nhìn Lục Nghiệp Quốc đang chuẩn bị khởi động xe, ngón tay siết thành màu trắng, cô hơi lo lắng anh tư của mình sẽ bị loại trà xanh cao cấp như La Khinh Khinh bẫy mất.
Triệu Xã Hội đi đến bên cạnh Lục Nghiệp Quốc, hai người đồng thời nắm côn sắt rồi bắt đầu kéo, rất nhanh máy kéo đã khởi động.
Lục Nghiệp Quốc ngồi trên đó lái ra ngoài, mà Triệu Xã Hội thì lại ngồi lên cái thanh kim loại lớn bên cạnh.
Anh ta quay đầu tìm bóng dáng của Tiết Ngạn, kết quả lại phát hiện ra người ngồi bên phải Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn gập chân ngồi trên tấm sắt, sau lưng dựa lên lan can, yên tĩnh không nói một lời.
Triệu Xã Hội: “!”
Anh ta hối hận rồi, anh ta không nên ở lại giúp Lục Nghiệp Quốc khởi động xe mới đúng.
Lục Nghiệp Quốc giúp em gái nhà mình tìm chỗ ngồi tốt rồi chuyên tâm lái máy kéo, ra khỏi nhà kho sau đó khóa cửa lại, vừa định lái xe rời đi thì giọng nói của Lục Thảo truyền tới.
“Anh tư, anh tư, đừng đi…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận