Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 579: Cô ta thẹn với lòng 1

Có người cũng không phải nghĩ đến công việc này, mà chỉ là muốn nhanh chóng quyết định cho xong, bớt cho xảy ra mâu thuẫn gì đó.
Mẹ Lục nhìn thấy mấy người này bị làm thinh cũng đủ rồi, bà ta thở dài một tiếng: “Tuy rằng nhà chúng ta có thêm một công việc này nhưng tụi bây có ba anh em cho nên cho ai công việc này cũng sẽ làm khó tụi tao hết.”
“Làm cha mẹ đều mong con trai mình thành tài, nhưng tụi bây đều đã trưởng thành cả rồi, tao vẫn hy vọng tụi bây tự chịu trách nhiệm, có thể gánh vác được trách nhiệm, mà không phải dựa vào gia đình, muốn chút đồ đó của cha mẹ và em gái.”
Ba anh em đều cúi đầu hổ thẹn, Lục Ái Quốc nhíu mày: “Mẹ, mẹ đừng nói thế, con không cần công việc này, ở nhà làm việc đồng áng cũng rất tốt, con là anh lớn, ở nhà còn có thể chăm sóc mẹ, chọn một trong các em là được ạ.”
Trương Thục Vân hé miệng nhưng vẫn đóng lại, cô ta cười rất khó chịu.
Lục Nghiệp Quốc biết mình đã gây quá nhiều rắc rối cho gia đình, không có mặt mũi nào đòi công việc này, anh ta gấp đến đỏ mặt: “Con cũng không cần công việc này, con đã gây nhiều rắc rối cho nhà mình như thế, con cảm thấy bây giờ đã sống rất tốt rồi.”
“Vậy con cũng không thể lấy, đối tượng của con đã nhận công việc của nhà rồi, con còn lấy thêm thì thật chẳng ra thể thống gì.” Lục Nghiệp Quốc là người thẳng tính, nói không lấy là không lấy.
“Mọi người không cần cân nhắc đến con, dù sao cho dù nói cho con thì con cũng không đi.”
Mẹ Lục lập tức nổi nóng, cầm cái chổi lông gà bên cạnh lên định đánh: “Cái thứ khốn nạn, với đầu óc của mày, bà đây có thể cho mày đi được chắc?”
Lục Nghiệp Quốc rụt cổ, anh ta cũng sắp kết hôn rồi, sao mẹ còn đánh anh ta như đánh trẻ con thế.
Mẹ Lục đá một cước vào chân Lục Nghiệp Quốc, bộ dáng hung dữ này khiến những người có mặt ở đó đều không dám ho he gì.
Trương Thục Vân co rút khóe miệng, phần công việc này mẹ chồng muốn cho ai thì cho đi, đừng đánh người là được.
Dù sao tiền lương cũng phải giao hết lên trên, cô ta cũng chỉ muốn cho Lục Nghiệp Quốc trải sự đời nhiều hơn thôi, nếu như bị mẹ chồng đánh một trận mới có thể đi, vậy vẫn nên bỏ đi.
Mẹ Lục đứng vững thở hồng hộc, cái chân bị thương này vẫn chưa khỏi hoàn toàn, bằng không bà ta đã sớm đánh ba thằng con trai khốn nạn này rồi.
Không có lý do gì cả, chỉ là muốn đánh, cái thứ không có bản lĩnh.
“Tối qua tao với cha tụi bây bàn bạc cả tối, thảo luận tới thảo luận lui cũng quyết định được ứng cử viên, nói cho ai thì cho người đó, không cần chê tới chê lui.”
Không biết có phải lời của mẹ Lục quá có uy thế hay không, Lục Giai Giai không nhịn được mà nín thở.
Rốt cuộc là ai thì nói mau đi, sắp làm người gấp chết rồi.
Mẹ Lục thở ra một hơi dài, trong phòng chỉ còn lại tiếng tim đập mãnh liệt.
“Thằng cả, ngày mai mày đi đi.”
“Mẹ.”
“Tao đã nói là không thay đổi, cho ai thì là của người đó.”
Mẹ Lục nhìn về phía Trương Thục Vân: “Nhà thằng cả, khoảng thời gian này quả thật đã khiến cô chịu thiệt thòi rồi, chủ yếu là nhà các cô biết phấn đấu, không gây ra chuyện gì cả.”
Trương Thục Vân đỏ mặt, môi cô ta run lên, cảm thấy mấy ngày trước đã chui vào ngõ cụt.
Mẹ chồng ngoại trừ thiên vị em chồng ra, trên cơ bản đều đối xử với các con trai như nhau.
Bà ta đặt cái chổi lông gà lên mặt bàn, đảo trắng mắt: “Tao với cha tụi bây cũng bàn bạc rồi, thằng hai, cả nhà lo lắng cho mày không ít, cha mẹ thật sự không tiện thiên vị tụi bây thêm, về phần thằng tư, công việc giáo viên đã cho đối tượng của mày rồi, hiển nhiên sẽ loại mày ra ngoài. Chỉ có nhà thằng cả là vẫn luôn bình yên, chưa từng tham thêm đồ gì của phòng khác, phần công việc này cứ cho nó đi.”
Đôi mắt của Trương Thục Vân chợt cay xè, cô ta tưởng mẹ chồng không nhìn ra, không ngờ bà ta đều để ý thấy hết.
Cô ta có lỗi với mẹ chồng, là lòng dạ cô ta quá hẹp hòi!
Cô ta hổ thẹn!
Mẹ Lục nói tiếp: “Còn nữa, thằng cả, phần công việc này là em gái cho mày, sau này mày cũng đừng làm ra chuyện khiến người chạnh lòng.”
“Sao có thể thế được ạ?” Trương Thục Vân chợt lên tiếng: “Nếu Ái Quốc dám bắt nạt em gái, con sẽ là người đầu tiên ăn tươi nuốt sống anh ấy.”
Lục Ái Quốc: “…”
“Vậy thì được, đúng rồi, qua vài tháng nữa là em gái tụi bây sẽ đẻ, nó không có kinh nghiệm gì cả, tụi bây chăm sóc nó nhiều hơn một chút.” Mẹ Lục cuối cùng cũng nói đến trọng điểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận