Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 917: Lục Trung Toàn, hóa ra anh thật sự là anh hùng của em 3

Một vài sinh viên không bằng lòng, nhưng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ như thế khóc, kiên trì được hai ngày rồi cũng ký.
Thư hòa giải cũng sẽ không khiến cho một người vô tội, chỉ là giảm nhẹ hình phạt, bọn họ hy vọng tài xế có thể rút ra bài học.
Thời Vân tỉnh lại sớm hơn Lục Trung Toàn, lông mi cô ta rung vài lần mới mở được mắt, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu buồn nôn.
Cô ta thở dốc, trong đầu lập tức nghĩ đến Lục Trung Toàn, vội chống tay định ngồi dậy.
Mẹ Thời lập tức đi lên ấn cô ta về, mang theo tiếng nức nở: “Tiểu Vân, con đừng cử động, bác sĩ nói con váng đầu, mấy ngày nay phải nằm trên giường từ từ nghỉ ngơi.”
“Lục Trung Toàn đâu?” Thời Vân túm tay mẹ Lục, giọng khàn đặc khó nghe: “Anh ấy sao rồi?”
“Tiểu Vân, Lục Trung Toàn không sao, nó… nó chỉ hơi mất máu quá nhiều thôi, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh.”
Thời Vân vùng vẫy đứng dậy: “Không đúng, con phải đi xem, anh ấy chảy rất nhiều máu, tay con toàn là máu của anh thôi.”
“Con nghe lời đi!”
“Lần trước con đã không muốn nghe lời mẹ rồi, lần này con cũng không muốn nghe mẹ nữa!” Giọng nói của Thời Vân suy yếu nhưng thái độ lại vô cùng kiên định, ngang ngạnh đến mức mẹ Thời biết mình không có cách nào ngăn cô ta.
Bà ta chỉ đành nói: “Cha con cũng ở đây, cha đang ở đó chăm sóc cậu ta.”
“Cha?”
“Đúng, lần này con cũng nên yên tâm rồi chứ, nó lấy mạng mình cứu con, cha mẹ làm sao có thể không quan tâm nó được.” Mẹ Thời lập tức ấn Thời Vân về giường, đắp chăn cho cô ta.
Thời Vân bình tĩnh được vài giây, rất nhanh cô ta đã nói: “Con muốn ở bên Lục Trung Toàn, cả đời này con chỉ ở bên một mình anh ấy.”
Động tác của mẹ Thời dừng lại: “Tiểu Vân, bây giờ con vẫn còn quá nhỏ, thật sự không nghĩ thêm hay sao? Hai đứa các con từ nhỏ môi trường sống đã khác biệt, phẩm hạnh cũng khác nhau…”
“Tìm cho con một người có môi trường sống giống con rồi anh ta sẽ yêu con như vậy sao?” Thời Vân quay đầu: “Mẹ, anh ta sẽ yêu con giống như Lục Trung Toàn sao? Sẽ liều mạng mình vì con sao?”
Mẹ Thời không đáp lời vì bà ta cũng không thể trả lời được.
Bà ta không dám đảm bảo có thể tìm được một người đàn ông như vậy cho con gái, quá hiếm có.
Thời Vân nở nụ cười: “Một đời này của người có thể gặp được một nửa khác cược cả mạng sống vì mình như thế cũng đã tốn hết toàn bộ vận may rồi, nếu con bỏ lỡ Lục Trung Toàn, con sẽ hối hận cả đời.”
Trải qua trận tai nạn giao thông này, mẹ Thời đã không còn lý do từ chối Lục Trung Toàn nữa, bà ta nhìn thấy sự thành tâm của anh ta dành cho con gái mình.
Cha Thời cũng mang tâm trạng phức tạp, lần này ông ta tới Thâm Quyến vì muốn khuyên con gái quay đầu, nhưng bây giờ thì hay rồi, không khuyên được nữa.
Chàng trai này thật sự có gan, chỉ là không biết lăn lộn nhiều năm như thế có thể nuôi sống được vợ và con mình hay không nữa?
Cha Thời vừa nghĩ đến gia đình có khả năng phải dựa vào con gái ông ta nuôi là gân xanh trên trán lại lập tức nổi lên, một lần nữa hạ quyết tâm phá tan đôi uyên ương.

Lục Giai Giai ngay lập tức biết tin Thời Vân và Lục Trung Toàn bị thương.
Chẳng trách, chẳng trách người cha nhà giàu mới nổi này của cô có thể lấy được mẹ cô, hóa ra là đã xảy ra một chuyện như vậy.
Xem ra cô cũng phải giúp một phen mới được.
Lục Giai Giai gọi điện cho Tiết Ngạn, nói suy nghĩ của mình.
Phương án mà cô đề ra, Tiết Ngạn cũng không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.
Lục Trung Toàn vẫn chưa tỉnh, tổng công ty đã mang một đống sản phẩm dinh dưỡng đến thăm hỏi.
Anh ta đã mở công ty nhỏ của riêng mình, ngoài mặt đây là công ty con của nhà họ Tiết nhưng trên thực tế ngoại trừ treo cái cớ có thể giúp anh ta ra thì hoàn toàn không có bất cứ cổ phần nào.
“Các anh là?” Cha Thời khó hiểu.
Một quản lý đi lên bắt tay cha Thời: “Ông là cha của tổng giám đốc Lục phải không? Chúng tôi tới đây thăm tổng giám đốc, không ngờ anh ấy lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng làm chúng tôi sợ muốn chết, công ty chúng tôi còn cần anh ấy tọa trấn nữa.”
“Tổng giám đốc Lục nào?”
“Lục Trung Toàn chính là ông chủ của công ty chúng tôi, ông vẫn chưa biết sao, anh ấy vẫn chưa nói cho ông biết? Nhưng mà cũng đúng thôi, tổng giám đốc Lục tới Thâm Quyến chịu không ít khổ mới có gia nghiệp như bây giờ, chắc chắn không muốn để ông biết quá nhiều về những vất vả này của anh ấy, nhưng bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”
“…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận