Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 892: Là Bạch Đoàn thích ngồi xích đu

Ngược lại anh ta không có phản ứng gì cả, Trịnh Tú Liên lại cẩn thận mở miệng: “Cương Quốc, chúng ta nói chuyện đi.”
Cũng không thể sống mãi như thế được.
Cách một ngày, ba phòng mang đồ chạy tới Thâm Quyến.
Nhà đều ở khu nhà cao tầng, nhà của Lục Giai Giai trên cơ bản đều ở tầng ba đến tầng sáu, thế này cũng được coi là kết quả mà Tiết Ngạn bàn ra được.
Bạch Đoàn nhìn căn nhà trống huơ trống hoác, lắc đầu: “Không đẹp, con không muốn ở căn nhà như vậy.”
“Ừm, trang trí vào là đẹp ngay mà.” Lục Giai Giai nhéo gương mặt nhỏ của Bạch Đoàn.
Từ sau mùa hè chạy đi bán kem que khiến Bạch Đoàn đen đi, cũng không còn khôi phục lại bộ dạng trắng trẻo mềm mại nữa.
Lục Giai Giai rất tiếc nuối, xem ra sắp hết chơi với con trai được rồi.
Tiết Ngạn đi đến phía sau hai mẹ con: “Chúng ta không ở đây, căn nhà đợt trước trang trí bây giờ trên cơ bản đã có thể vào ở, chúng ta ở bên đó.”
Anh dẫn Lục Giai Giai ngồi xe buýt đến khu biệt thự, cô nhìn cây cối và những dãy biệt thự độc lập xung quanh, thật sự cảm thấy có thể lười biếng được rồi, có một ông chồng biết kiếm tiền như thế, cô không làm biếng thì còn có thể làm gì?
“Chúng ta ở số ba một tám.” Tiết Ngạn lấy chìa khóa mở cánh cửa sắt ngoài cùng ra.
Ba người đi vào trong, vừa vào cửa là một sân vườn lớn, bên trái có một cái xích đu, Tiết Ngạn nói với Lục Giai Giai: “Không phải thích ngồi xích đu sao? Đặc biệt làm cho em đấy.”
Bạch Đoàn lập tức nhảy ra ngoài: “Cha, cha nhớ lầm rồi, là Bạch Đoàn thích ngồi xích đu, không phải mẹ thích ngồi, mẹ chỉ thấy Bạch Đoàn thích nên mới chơi với con thôi.”
Tiết Ngạn: “…”
Một gia đình đi vào nhà, đồ trang trí bên trong gần với phong cách Hồng Kong hơn, phù hợp với thẩm mỹ của người hiện tại, trên bức tường treo vài bức tranh, bên cạnh đặt mấy cái bình hoa, đối diện với phòng khách là một thư phòng, bên trong có một bức bình phong Điểm Thúy.
“Mấy hôm nay ở đây, anh phải lo xong chuyện của cửa hàng đã, đợi khai giảng chúng ta lại về sau.” Tiết Ngạn cần tìm nhiều cấp dưới hơn, bây giờ anh đang tuyển người đắc lực.
Anh ra ngoài làm việc, Lục Giai Giai ngồi trên ghế xích đu bên cạnh cửa sổ nhìn sách, thật sự nhàm chán rồi mới dẫn Bạch Đoàn đi dạo phố.
Bạch Đoàn lại cao lớn hơn, mấy hôm trước đo được một mét hai, cậu bé đi theo sau Lục Giai Giai xách đồ.
Cô thấy thực phẩm dinh dưỡng ở nơi này rẻ nên mua nhiều một chút, người già trong nhà đã cao tuổi, nhất định phải bồi bổ cho tốt.
Đặc biệt là cha Tiết, cơ thể suy nhược.
Bạch Đoàn và Lục Giai Giai xách túi lớn túi nhỏ về nhà, cô vào nhà bếp, phát hiện vẫn chưa mua dụng cụ nhà bếp, Tiết Ngạn cảm thấy bây giờ bọn họ cũng không cần ở đây trong thời gian dài nên mua đồ để đấy cũng quá phiền phức.
Cô dẫn Bạch Đoàn đi tìm Tiết Ngạn ăn cơm, chiều nay Tiết Ngạn dẫn khỉ gầy đi nghiệm thu cửa hàng, hai người đang bàn xem nên mở tiệm thế nào.
Trang trí thiết kế cũng cần phải từ từ thảo luận.
“Anh Tiết, chị dâu tới rồi.” Khỉ gầy nhìn qua.
Tiết Ngạn xòe bàn tay ra đẩy một cái vào mặt khỉ gầy, sau đó đi về phía Lục Giai Giai.
“Ăn cơm thôi, bận đến đâu cũng phải ăn cơm.”
“Đi nào.”
“Khỉ gầy thì sao, hay là dẫn cậu ta đi chung đi.”
“Cậu ta không quen ăn cơm chung với người khác.” Tiết Ngạn không có khả năng để cô và khỉ gầy ăn cơm chung.
Khỉ gầy có một tật xấu, nhìn thấy gái đẹp là không dời nổi mắt, tuy anh ta không có sắc tâm đó, nhưng anh cũng không có khả năng để người này trộm nhìn tới nhìn lui vợ mình được.
Tiết Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn, khỉ gầy lập tức thẳng đầu.
“Đi thôi.” Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai rời đi.
Gọi ba bát mì ở tiệm mì nhỏ bên cạnh, Lục Giai Giai cầm đũa lên ăn.
Ăn được một nửa thì Tiết Ngạn mở miệng: “Ba ông anh của em chắc là ngày mai sẽ tới.”
Lục Giai Giai lập tức thấy hơi đau đầu, cô nghĩ ngợi: “Vậy em dẫn Bạch Đoàn về thủ đô trước, tình hình ở đây anh xem sao mà làm là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận