Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 244: Để anh làm là được

Chỉ là bây giờ bán đồ vô cùng phiền phức, không tới chợ đen thì phải tìm người thích hợp hỏi xem có cần không?
Cách tốt nhất chính là tới mấy chỗ bán thịt.
“Bỏ xuống đi.” Lục Nghiệp Quốc nhìn động tác của Lục Giai Giai, vội vàng lấy cái gùi cô đeo trên lưng xuống: “Để anh làm là được.”
Thấy em gái nhỏ yếu ớt còn là con gái, nếu như bên cạnh không có đàn ông theo chắc chắn sẽ có người nổi lên ý xấu.
Thậm chí là trực tiếp cướp đồ đi.
Không có cách nào khác, phần lớn đều là như thế.
“Em với Tiểu Thảo đi dạo trung tâm thương mại trước đi, đợi hai người các em về, kêu Tiểu Thảo ở bên này trông xe, đến lúc đó chúng ta lại ra ngoài xem sao.”
Lục Thảo: “...”
Cô ta mím môi: “Chị họ, đi thôi.”
Lúc này Lục Giai Giai liếc mắt nhìn lên xe, Tiết Ngạn không biết đã rời đi từ khi nào.
Vì thế cô quay người đi tới trung tâm thương mại cùng Lục Thảo.
...
Tiết Ngạn vòng trái quành phải tới một mảnh sân, người bên trong đang chặt thịt heo.
Một người đen gầy đi qua hỏi: “Anh Tiết, như hôm qua sao?”
Trong sân nhỏ hẻo lánh đặt bốn con heo chỉ vừa mới giết thịt xong.
Ở thời đại này chỉ có thể là tập thể nuôi heo, cá nhân nuôi heo sẽ thuộc vi phạm quy định, chỉ cần bị bắt đều là tội nặng!
Nhưng cuộc sống quá khó khăn, vẫn không thể ngăn được có người lén lút nuôi heo trong núi lớn hoang vắng.
Nhưng nuôi lớn rồi lại không có đường ra, chỉ có thể gọi người chia phần.
Tiết Ngạn ước lượng thịt heo rồi nói: “Thêm mười cân so với hôm qua.”
“Được.” Người cao gầy vội vàng đặt thịt heo vào trong gùi của Tiết Ngạn.
Làm cái nghề này của bọn họ tay chân phải nhanh nhẹn, cơ thể cường tráng, bằng không rất dễ bị bắt.
Lục Giai Giai cùng Lục Thảo tới công xã trong thị trấn, nhân viên cửa hàng ở bên trong đều ngồi trên ghế cắn hạt dưa, thấy người đi vào, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc qua.
Ở thời đại này, công việc ổn định, bán bao nhiêu đều cầm được nhiều tiền lương như vậy.
Lục Thảo vừa vào cửa đôi mắt đã sáng lên, trực tiếp đi qua hàng váy trắng.
“...” Lục Giai Giai theo sau cô ta, ở bên cạnh nhìn những bộ đồ khác.
“Tay cô bẩn như thế có thể đừng sờ lung tung được không?” Bên tai truyền tới tiếng chói tai của nhân viên bán hàng, Lục Giai Giai tưởng đang nói mình nên quay đầu qua nhìn, lại thấy nhân viên bán hàng đang trừng mắt nhìn Lục Thảo.
“Cô làm bẩn rồi chúng tôi còn bán kiểu gì?” Nhân viên bán hàng nữ có hơi sụp đổ, cô ta chỉ không chú ý một lúc thôi mà trên cái váy trắng đã có vết màu đen rồi, nếu như bên trên xuống kiểm tra, chỉ sợ cô ta lại bị ăn chửi mất.
Lục Giai Giai đi qua, nhìn thấy chỗ Lục Thảo vừa sờ có một dấu tay màu đen, lại vì chiếc váy màu trắng cho nên vô cùng rõ ràng.
Cô: “...”
Cô lùi lại phía sau, muốn vạch rõ quan hệ với Lục Thảo.
Bây giờ nhân viên bán hàng đều là công chức, người nào cũng rất nóng tính, Lục Thảo sợ hãi không dám phản kháng, cô ta lau ngón tay: “Tôi không cố ý, chỉ muốn xem một chút mà thôi.”
“Bây giờ phải làm sao đây hả? Đồ bị bẩn cả rồi, cô mua đi.” Nhân viên bán hàng nữ không muốn gánh tội này, những màu khác cũng thôi đi nhưng cứ cố tình là màu trắng, bôi bẩn như thế chắc chắn không thể bán ra ngoài được.
“Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
‘Không có nhiều tiền như vậy mà cô còn chạm vào?”
Lục Thảo luống cuống tay chân, lúc này nghĩ đến Lục Giai Giai ở bên cạnh, cô ta cụp mí mắt với vẻ đáng thương: “Chị họ...”
Trên người cô gái mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc quần quân đội, mái tóc bện gọn để hai bên, làn da trắng trẻo, cái trán mịn màng căng đầy, trên người có một loại khí chất thanh nhã như có như không, cùng cô gái vừa đen vừa thô bên cạnh này hoàn toàn giống người ở hai thế giới vậy.
Điều quan trọng nhất là cô gái trước mặt này thoạt nhìn còn hơi quen mắt.
“...” Gọi cô có tác dụng gì?
Lục Giai Giai lập tức cảm thấy đau đầu.
Trung tâm thương mại còn chưa đi dạo mà Lục Thảo đã rước thêm phiền phức cho cô rồi.
“Cô là chị họ của cô ta?” Nhân viên phục vụ nữ liếc mắt nhìn hai người, sự chênh lệch này cũng lớn quá, không phải lừa cô ta đấy chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận