Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 333: Em có một cách giúp anh thành công lấy được em

Tờ mờ sáng, đêm khuya thanh vắng, Lục Thảo lén lút chạy ra khỏi nhà.
Trưa hôm nay khi bị phát hiện, cô ta và Châu Văn Thanh đã hẹn sẽ gặp nhau lúc hừng sáng, bây giờ Lục Thảo nôn nóng muốn tìm kiếm sự an ủi.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, khi cô ta đến bên cái cây nhỏ ở phía đông thì Châu Văn Thanh đã ở đó đợi.
Anh ta nhìn thấy Lục Thảo cũng sững sờ.
Trên mặt cô ta ăn mấy cái vả sưng lên như cái đầu heo, đôi mắt còn híp thành đường kẻ, mặt mũi cũng bẩn vô cùng.
Châu Văn Thanh đột nhiên nhìn thấy còn tưởng đã trông thấy quỷ, anh ta lùi lại phía sau, tay chống lên đại thụ, hỏi dò: “Lục Thảo?”
“Văn Thanh, là em.” Lục Thảo bước nhanh về phía Châu Văn Thanh, trực tiếp giang tay ôm eo anh ta.
Sức của cô ta rất lớn, Châu Văn Thanh không đứng vững, bị cô ta húc lùi về sau.
Anh ta nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Lục Thảo, sắc mặt có hơi vặn vẹo sụp đổ, đẩy vai cô ta, cố gắng bình tĩnh nói: “Em buông anh ra trước, hai người chúng ta nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đã.”
“Văn Thanh, anh để em ôm một lúc đi, hôm nay mẹ em gần như sắp đánh chết em đó.” Lục Thảo dưỡn dẹo làm nũng.
Châu Văn Thanh: “…”
“Em đứng lên trước đi!” Giọng nói của anh ta lạnh hẳn đi, bộ dáng nghiêm túc: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà em còn có lòng dạ lãng phí thời gian nữa, trong lòng em rốt cuộc có để ý đến anh không, có phải em muốn cố tình chia tay anh không?”
“Không phải, không phải.” Lục Thảo sợ Châu Văn Thanh hiểu lầm, đành buông eo anh ta ra với vẻ luyến tiếc.
Châu Văn Thanh nhanh chóng cách cô ta một mét, nói với giọng nặng nề: “Bây giờ chuyện của hai người chúng ta đã bị người khác phát hiện ra, vẫn nên cách xa một chút mới tốt, cho dù để người nhìn thấy cũng sẽ không có lợi cho danh tiếng của em.”
Lục Thảo vốn hơi bất mãn nhưng rất nhanh đáy mắt đã ngập nước, cô ta giậm chân, vuốt bím tóc to của mình: “Em cũng không biết mẹ em làm sao nữa, mẹ cứ hiểu lầm anh mãi, em có giải thích thế nào mẹ cũng không nghe, chúng ta bên nhau lâu như vậy rồi nhưng anh cũng chưa từng chiếm lời của em, cùng lắm mới chỉ đụng tay một cái.”
“…” Châu Văn Thanh thấy Lục Thảo đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa, anh ta ngồi xổm xuống đất, vẻ mặt đau khổ và chán chường: “Lục Thảo, chúng ta chia tay đi!”
“Chia tay?” Lục Thảo ngơ ngác, cô ta ngay lập tức muốn túm cổ áo của Châu Văn Thanh và chất vấn, nhưng rồi vẫn nhịn mà không ra tay, chỉ là giọng nói hơi chói tai một chút: “Châu Văn Thanh, vậy mà anh lại muốn chia tay với em, anh…”
“Em tưởng anh muốn chia tay với em sao?” Châu Văn Thanh gào lên một cách đau đớn, còn vang hơn cả Lục Thảo hét, gân xanh trên trán và cổ họng đều nổi lên: “Bây giờ cha mẹ anh không đồng ý, em nhìn xem em đã bị đánh thành cái dạng gì rồi đi, anh không đau lòng sao?”
Cơn giận của Lục Thảo chợt tiêu tan, cô ta nhìn Châu Văn Thanh đau khổ, thấp giọng bật khóc: “Văn Thanh, em không chia tay đau, em chịu được.”
“Em chịu được nhưng anh thích em, anh nhìn em bị đánh thành ra như thế, tim anh cũng đang nhỏ máu đây này.”
Anh ta đấm vào ngực, có khả năng là đấm quá mạnh nên ho khan vài tiếng, lần này càng thêm mặt đỏ tai hồng: “Lục Thảo, anh cũng không muốn chia tay em đâu, nhưng nhà em ở đây, cha mẹ em lại không đồng ý cho chúng ta bên nhau, em nói xem anh nên làm thế nào, anh có thể làm thế nào được hả? Trơ mắt nhìn em bị đánh sao? Anh không làm được!”
Hai người đều không nói gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của Lục Thảo.
Châu Văn Thanh thấy mình biểu diễn thế là đủ rồi, đang định hoàn toàn quăng Lục Thảo đi.
Không ngờ cô ta lại giành trước một bước mở miệng: “Văn Thanh, anh cưới em đi, anh tới nhà bọn em cầu hôn đi.”
“…” Châu Văn Thanh cào năm ngón tay vào tóc, nói với vẻ chán chường: “Cha mẹ em sẽ không đồng ý đâu.”
“Em có cách khiến bọn họ đồng ý.” Lục Thảo cắn răng.
Châu Văn Thanh nghi ngờ: “… Cách gì?”
Lục Thảo chậm rãi cởi cúc áo cổ của mình ra, bước từng bước lại gần anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận