Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 880: Cô ta nợ tiền, cần phải trả tiền

Lục Giai Giai gật đầu, hỏi: “Lát nữa đi ăn cơm chung nhé?”
Khỉ gầy vừa định đồng ý thì sau lưng lập tức lạnh toát, anh ta nhanh chóng lắc đầu: “Vãn nên bỏ đi, gần đây hơi bận, đổi ngày khác lại mời chị dâu ăn cơm... mời chị dâu với anh Tiết cùng ăn cơm.”
Anh ta càng nhìn Lục Giai Giai lại càng thấy đẹp, làn da trắng lại có khí chất, nhưng sau khi liếc mắt nhìn hai lần cũng không dám nhìn thêm nữa mà quay người đi dọn đồ.
Ngô Hội Linh tưởng Lục Giai Giai chỉ là một cô gái xinh đẹp qua đường, nhưng không ngờ lại là vợ của Tiết Ngạn.
Sớm biết Tiết Ngạn đã có vợ thì hôm qua cô ta cũng sẽ không tự tìm đường chết.
Ngô Hội Linh muốn khóc.
Một người đàn ông bên cạnh gọi cô ta: “Hết xi măng rồi, đi xách đầy giúp tôi đi.”
Ngô Hội Linh: “...”
Lục Giai Giai ngồi xuống bên cạnh Tiết Ngạn, thấp giọng hỏi anh: “Sao chỗ các anh còn tuyển một cô gái nữa vậy? Em thấy cô ấy làm mấy việc này rất tốn sức, anh kêu khỉ gầy chăm sóc nhiều thêm đi.”
“Cô ta nợ tiền, cần phải trả tiền.”
“Hóa ra là vậy, chẳng trách cô gái trẻ lại làm việc nặng như thế.”
“Đừng quản cô ta, đi ăn cơm thôi.” Tiết Ngạn giao xong đồ cho khỉ gầy, sau đó dẫn Lục Giai Giai đi.
...
Lục Giai Giai ở Thâm Quyến một tuần rồi Tiết Ngạn đưa cô về, sau đó lại chạy đến Thâm Quyến.
Tháng tám, nóng đến mức khiến người choáng váng, công việc bán kem của ba ông bà cụ càng tốt hơn, hơn nữa còn mở rộng quy mô.
Mỗi người làm một xe đẩy nhỏ đi bán, cha Tiết, cha Lục dẫn Tiết Thừa Thụy chạy, Lục Giai Giai thì chạy với mẹ Lục, một tiếng đã bán hết kem que.
Cô ngồi ở nơi mát mẻ ăn, mẹ Lục ngồi bên cạnh cô: “Nóng thật đấy, chẳng qua cũng kiếm được tiền, kiếm nhiều hơn lúc cha con làm đại đội trưởng nữa.”
Lục Giai Giai ăn xong kem que lại quạt gió: “Sắp tới phải kiếm nhiều hơn, Thâm Quyến sắp xây dựng đặc khu kinh tế rồi, chắc hẳn là trong mấy ngày, các tòa nhà cao tầng sẽ mọc lên, nhà cũ đều sẽ bị di dời và dỡ bỏ.”
“Con gái mẹ thật lợi hại.”
“...”
Lục Giai Giai chạy đi bán kem que mấy lần, gương mặt cũng sắp bị nắng phơi đến đen, mẹ Lục không cho cô theo nữa, nên cả ngày cô ngâm mình ở thư viện.
Ngược lại Bạch Đoàn vui không biết mệt, một khi có người nói cậu bé đen cậu bé còn rất vui vẻ nữa.
Cách chưa đến vài ngày, báo chí đưa tin rộng rãi về đặc khu kinh tế Thâm Quyến, đầu tư rất nhiều nhân lực tài lực, cũng cho ra rất nhiều chính sách, thu hút người trong nước gây dựng sự nghiệp kinh thương.
Tháng chín, chỗ mua nhà ngày trước đều dỡ bỏ và di dời, chỗ mà bọn họ chọn tốt nên tiền bồi thường cũng nhiều.
Ba phòng ở nhà cũ có được tin tức, lập tức gửi gắm con cho người thân rồi vội vàng chạy tới Thâm Quyến.
Lục Giai Giai lại theo Tiết Ngạn chạy tới Thâm Quyến tiếp, mà Bạch Đoàn thì học mẫu giáo, ba ông bà cụ trong nhà luân phiên đưa đón cậu bé đi học.
Cửa hàng quần áo của Tiết Ngạn đã khai trương được nửa tháng, mỗi ngày thu được mấy trăm đồng tiền, ngày lễ ngày tết thậm chí còn hơn nghìn, cùng với kinh tế phát triển mạnh, thu nhập mỗi ngày đều đi lên.
Tiết Ngạn lại dẫn Lục Giai Giai ở khách sạn, tuy rằng đã mua một căn nhà ở Thâm Quyến nhưng vừa mới trang trí xong, nhất định phải để trống trên ba tháng mới được.
Trong khách sạn có bồn tắm, Lục Giai Giai vừa ngâm mình được vài phút thì Tiết Ngạn đi chân trần từ bên ngoài vào.
“... Em tắm trước, anh tắm sau đi!”
“Tắm chung cho tiết kiệm nước.”
Tiết Ngạn ngồi vào trong với vẻ mặt không thay đổi.
Nước trong bồn tắm tràn xuống đất, bụng dưới của Lục Giai Giai hơi xót được Tiết Ngạn cõng ra khỏi bồn tắm, cô tức không chịu được, lại cào lên lưng anh một cái.
Tiết Ngạn kêu một tiếng, lòng bàn tay sờ lên da thịt ẩm ướt, cam tâm tình nguyện chịu đau.
Lục Giai Giai cũng mệt rồi, ngày hôm sau ngủ đến trưa mới dậy, cô tới cửa hàng của Tiết Ngạn, chọn một bộ quần áo phong cách rồi mặc thẳng vào luôn, sau đó ngồi gần quầy tính tiền nhìn bên ngoài với vẻ nhàn nhã.
Có cô gái vào cửa nhìn thấy bộ đồ trên người Lục Giai Giai, càng nhìn càng muốn mua, kiểu dáng đó rất nhanh đã bán hết sạch.
Lục Giai Giai phát hiện ra cơ hội kinh doanh, lại mặc một bộ khác, làm người mẫu miễn phí cho cửa hàng nhà mình.
Buổi tối đếm tiền, Tiết Ngạn để lại tiền mặt ngày thường dùng, còn lại đều đưa hết cho cô.
Lục Giai Giai đếm, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn: “Một nghìn hai, một ngày kiếm được một nghìn hai lần, vậy chẳng phải một tháng được hai ba mươi nghìn sao?”
“Ừm, cũng được.” Mu bàn tay của Tiết Ngạn chạm lên gương mặt nhỏ của cô, ngày lành cảnh đẹp, anh thật sự không muốn lãng phí ở việc đếm tiền.
Anh thuận tay cất tiền vào trong cái hộp trên giường: “Không có gì hay mà đếm, chít là chút ít tiền mọn.”
Lục Giai Giai: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận