Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 359: Em quen Tôn Chấn Hưng sao

Lục Giai Giai mang hộp cơm đi vào phòng bệnh của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn đang ngồi trên giường bệnh nhìn chằm chằm vào cửa với ánh mắt u ám, Lục Giai Giai vừa vào, vẻ tối tăm trong đáy mắt anh lập tức tản đi, sau đó sờ băng vải trên cánh tay mình, mím đôi môi tái nhợt.
Lục Giai Giai buồn bực lườm anh một cái: “Bị thương cũng không nói với em!”
Cô đi qua, mở hộp cơm ra, nhìn canh gà vẫn còn tỏa ra hơi nóng, lại lấy một cái bát nhỏ đựng trong túi ra, thấy trên tủ có bình nước nóng để sẵn lại rót ra rửa một chút, sau đó đổ một bát canh gà cho Tiết Ngạn: “Hôm nay mới nấu đó, vừa vặn dùng được ngay, uống đi!”
Lục Giai Giai đi vào bận rộn một hồi, cô bưng bát cho Tiết Ngạn, đầu ngón tay bị bát đè lên hơi trắng bệch, cô hơi nghiêng người, bím tóc hai bên trượt xuống, gò má trắng nón hơi phồng lên.
“Bỏng tay phải không?” Tiết Ngạn nhận canh gà, anh liếc mắt nhìn tay nắm cửa hơi chuyển động, tìm cái cớ duỗi tay nắm lấy lòng bàn tay của Lục Giai Giai thật chặt.
Tay của Tiết Ngạn vừa rộng vừa to, mang theo hơi nóng hầm hập, Lục Giai Giai ngại ngùng rút về nhưng Tiết Ngạn lại kêu một tiếng.
“Sao vậy?” Lục Giai Giai sợ hết hồn, tầm nhìn của cô rơi lên cánh tay bị quấn băng của Tiết Ngạn.
“Đau…” Tiết Ngạn cụp mắt, anh giải thích: “Hôm qua bị thương.”
“Cửa ở đây không cách âm, vừa rồi em ở bên ngoài đã nghe thấy hết cả rồi.” Lục Giai Giai cũng không quan tâm tay mình nữa, cô tiến lại quan sát cánh tay của Tiết Ngạn.
Có khả năng công lao hôm qua của Tiết Ngạn rất lớn nên bệnh viện cho anh thay quần áo bệnh nhân, bởi vì bây giờ vẫn chưa phát triển cho lắm, không phải người bệnh nào cũng có đồ bệnh nhân, phần lớn người đều mặc đồ của mình.
Cánh tay của Tiết Ngạn bị thương đó chắc hẳn rất nghiêm trọng, hoàn toàn không có tay áo, bên trên quấn một vòng băng lớn, cô còn nhìn ra được Iodophor còn sót lại.
Trong lòng Lục Giai Giai buồn bã, cả người cúi xuống sâu hơn, từ phía cửa nhìn vào giống như đang nằm dựa vào lòng Tiết Ngạn, hai người vô cùng thân thiết.
Bên cửa truyền tới tiếng bước chân rời đi nhẹ nhàng, con ngươi đen tối của Tiết Ngạn liếc qua, sau đó ánh mắt lại rơi lên môi Lục Giai Giai, yết hầu hơi di chuyển một cái.
Lục Giai Giai chưa từng gặp Tiết Ngạn ở tình huống này bao giờ, cô nhìn một lúc rồi thu tầm nhìn lại, vội vàng bảo: “Mau uống canh gà đi, bồi bổ thêm, mau khỏe lại.”
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng buông tay Lục Giai Giai ra, uống một hớp canh gà nóng hổi trong tay.
“Ngon không? Ngày mai em mang tiếp cho anh.” Lục Giai Giai chỉnh chăn cho Tiết Ngạn, lại bắt đầu thu dọn đồ cho anh, xếp lại gọn gàng mấy thứ để lung tung.
Cô bận tới bận lui, lau toàn bộ những thứ nên lau một lượt.
Tiết Ngạn nhìn Lục Giai Giai quay đi quay lại bên cạnh mình, lại nhìn vết thương trên cánh tay.
Không có vụ mua bán nào tuyệt hơn thế này nữa.
“Trong hộp cơm có đùi gà đó, anh đợi chút.” Lục Giai Giai thấy canh gà đã uống hết rồi, cô đổ nước nóng còn thừa cho Tiết Ngạn rửa tay, sau đó đặt hộp cơm trước mặt anh: “Dùng tay cầm luôn đi, có một cái của anh.”
Tiết Ngạn nhìn hai cái đùi gà trong hộp cơm, thấp giọng hỏi: “Một cái còn lại thì sao?”
“Cái đó cho bác gái cả của em.” Lục Giai Giai giục anh: “Anh mau cầm đi.”
Bác gái cả cũng đang ở bệnh viện, cô không có khả năng không đi thăm bà ta, bằng không sẽ không giải thích được.
“Em thì sao?” Tiết Ngạn không động đậy.
“Cả con gà ở nhà đều là của em.”
Tiết Ngạn nghĩ ngợi một chút rồi giơ tay cầm cái đùi gà lên, anh dựa người lên gối đầu sau lưng cắn một miếng.
Tay nghề nấu cơm của mẹ Lục vô cùng tốt, thịt gà mang theo mùi thơm thuần túy, nhưng suy nghĩ của Tiết Ngạn lại không nằm ở thịt, anh làm như vô tình hỏi: “Em biết Tôn Chấn Hưng sao?”
“Từng gặp vài lần…” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, nghĩ đến chuyện anh trộm kẹo sữa thỏ trắng của cô, lại nói: “Tổng cộng cũng không nói được mấy câu.”
Tôn Chấn Hưng vốn chỉ là một người không quan trọng, nhưng Lục Giai Giai cảm thấy Tiết Ngạn có khả năng sẽ lòng dạ hẹp hòi.
Cô dứt khoát nói: “Anh muốn hỏi gì?”
Muốn hỏi gì thì cô sẽ đáp thẳng luôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận