Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 772: Tôi cầu xin cậu đừng trốn tránh nội tâm của mình

Anh ta đã bị Bành Tăng Văn quấn riết lâu lắm rồi, ngay cả nghỉ hè Bành Tăng Văn cũng không hề, mà vẫn luôn đi theo anh ta.
Hai người giống như hình với bóng, thế cho nên tất cả mọi người đều biết hai người bọn họ có quan hệ tốt.
“Anh có thể cút xa một chút được không?” Anh ta thật sự không thích cái đó.
Viên Thường Tân sầu đến mức tóc đã bắt đầu rụng: “Anh đi tìm người khác đi, anh tìm tôi làm gì? Nếu anh thật sự cần thì tôi thậm chí có thể giúp anh đi tìm người.”
“Thường Tân, tôi cầu xin cậu đừng trốn tránh nội tâm của mình nữa, tôi có thể cảm giác được tim đập của cậu, đừng bài xích chân tâm mình mà.”
“…”
Lúc này, cánh tay của Bành Tăng Văn khoác lên vai của Viên Thường Tân: “Cậu thử với tôi đi, nói không chừng sẽ thích loại cảm giác đó.”
“!” Viên Thường Tân suýt chút nữa vung một đấm qua.
Lúc anh ta nổi giận quay người cũng nhìn thấy Lục Giai Giai, đã rất lâu rồi anh ta không nhớ đến cô, cả ngày đều đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Bành Tăng Văn.

Lục Giai Giai cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nói được là lạ chỗ nào.
Chỉ cảm thấy nam sinh bên cạnh Viên Thường Tân cũng quá tốt tính, sắc mặt của Viên Thường Tân đã dữ tợn lắm rồi, lời nói ra chắc chắn khó nghe.
Không ngờ trên mặt đối phương vẫn còn treo nụ cười lấy lòng.
“Nhìn cô ta làm gì?” Ánh mắt của Bành Tăng Văn u ám, sắc mặt nặng nề: “Không được phép nhìn cô ta nữa, trong mắt cậu chỉ có thể có tôi.”
Anh ta biết chồng của Lục Giai Giai cũng tới đại học, hơn nữa còn không chỉ có một mình người đó uy hiếp anh ta, mà còn có một người có địa vị rất cao cũng tìm anh ta nói chuyện.
Nếu Viên Thường Tân vẫn không quên được Lục Giai Giai, vậy anh ta chỉ có thể dùng thủ đoạn với Viên Thường Tân.
Kém nhất cũng chỉ có chết, mà có được thì tốt.
Sau khi Tiết Ngạn ổn định ở trường đại học cũng bắt tay vào việc tìm nhà, anh định mua một căn nhà ở thủ đô, rồi lại tìm người chăm sóc Bạch Đoàn.
Cuối tuần anh vẫn luôn bận việc ở thủ đô, dưới tay Lục Kính Quốc có nhiều người cũng giúp anh tìm hiểu thông tin nhà cửa.
Lục Giai Giai sợ anh mệt nên chủ động nhận nhiệm vụ chăm sóc Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn đã ba tuổi có thể chạy, có thể nhảy, có thể ăn cơm, ở trước mặt Lục Giai Giai, cậu bé rất ngoan, bởi vậy chăm sóc cũng không mệt đến thế.
Đầu tháng mười, Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc theo đám người khỉ gầy xuất phát, nửa đêm mười mấy ngày sau mới trở về.
Trương Thục Vân đang ở nhà ngủ thì cửa sổ bị gõ vang.
“Ai đó?” Cô ta cầm cái gậy đặt ở góc tường.
“Là anh, mau mở cửa.”
“Ái Quốc.” Trên mặt Trương Thục Vân tràn ngập ý cười, cô ta mừng rỡ chạy ra ngoài.
Các con cũng lục tục tỉnh dậy.
Lục Ái Quốc mệt mỏi bụi bặm đi vào, thả túi vải trong tay xuống sàn.
Trương Thục Vân không hỏi gì khác, trước lấy nước nóng cho Lục Ái Quốc rửa mặt, lại nấu một bát mì cho anh ta, đập thêm hai quả trứng gà.
Cô ta bưng lên cho Lục Ái Quốc: “Ăn no trước đã rồi lại nói sau.”
Lục Ái Quốc hút một miếng mì to: “Ngon quá, ngày mai cũng cho các con nếm thử.”
“Tụi nó ở nhà, ăn gì mà chẳng được.” Đây chính là bột mì trắng lận.
“Không sao, lần này kiếm được tiền mà.” Lục Ái Quốc thật sự không nhịn được, sau khi nuốt một miếng mì bắt đầu cởi áo ra.
Trương Thục Vân đứng hình: “Anh làm gì thế?”
Lục Ái Quốc bắt đầu cởi quần.
Trương Thục Vân: “…”
“Tụi nhỏ đều tỉnh cả rồi, ngày mai nói sau đi.” Bản mặt mo của Trương Thục Vân đỏ bừng.
Lục Ái Quốc nâng mắt lên nhìn: “Nghĩ lung tung gì thế? Anh đang lấy tiền cho em.”
Anh ta sợ tiền rơi mất nên trực tiếp khâu một cái túi trên quần xà lỏn rồi cất tiền vào trong đó.
“Lấy cái kéo ra đây cho anh cắt.”
Trương Thục Vân về phòng lấy kéo, cô ta dặn dò các con: “Mau đi ngủ sớm đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.:
Lục Hoa hỏi: “Mẹ, tụi con có thể xem trong túi của cha đựng gì được không? Nói không chừng cha mua thứ gì đó về cho bọn con.”
Hai mắt Thạch Đầu và Chuyên Đầu lập tức sáng lấp lánh.
Trương Thục Vân cũng nổi lên hứng thú, mở cái túi ra, sáp tới dưới ánh đèn dầu mới nhìn rõ bên trong là quần áo.
Cô ta lấy ra xem.
Lục Nguyệt kích động: “Mẹ, đây là áo mới cha mua cho chúng ta đúng không?”
Trương Thục Vân lại lật tìm, bên trong đều là quần áo chứ không còn thứ gì khác.
Cô ta thấy vẻ mặt hưng phấn khi thấy quần áo mới của các con, không nỡ căng da mặt kêu tụi nhỏ đi ngủ, nghĩ một chút rồi bảo: “Chắc là quần áo mua cho các con, các con tự tìm đi.”
“Cảm ơn mẹ ạ.” Đám trẻ ùa lên, bắt đầu tìm quần áo của mình.
Trương Thục Vân cầm cái kéo đi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận