Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 813: Về quê 1

Lục Thảo nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, Châu Văn Thanh thấy cô ta không đồng ý ly hôn nên trực tiếp về thẳng nhà.
Không chăm sóc cũng chẳng lấy tiền.
Lục Thảo bị ném trong bệnh viện không người quản, suýt chút nữa thì bị người ném ra ngoài.
Bác gái cả Lục dẫn hai đứa con trai đi tìm Châu Văn Thanh với vẻ hừng hực khí thế, bà ta muốn học tính cách của mẹ Lục: “Họ Châu kia, nếu mày mặc kệ Châu Văn Thanh, có tin nhà chúng tao đánh chết mày không?”
Châu Văn Thanh đã sớm không còn nỗi sợ hãi của ban đầu nữa, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, Lục Thảo không ly hôn với anh ta, anh ta không thể thi đại học, cả đời này chỉ có thể ở cái thôn nghèo túng và hẻo lánh này thôi.
Nếu đã như vậy còn có gì mà phải sợ nữa.
Châu Văn Thanh nằm xuống đất, sân đã rất lâu rồi chưa được quét dọn, xung quanh thậm chí còn mọc cả cỏ dại, sắc mặt của anh ta vàng vọt, vẻ mặt dữ tợn: “Đánh đi, đánh xong tôi sẽ đi báo án, con gái bà có đức hạnh gì thì bà cũng biết, bây giờ vì cô ta mà bà lại kéo hai đứa con trai mình liên lụy vào, tôi thấy gia đình các bà sớm muộn gì cũng bị một người mẹ không biết phân nặng nhẹ như bà làm cho tan đàn xẻ nghé cả thôi.”
Lời mà anh ta nói đâm thẳng vào trong tim của bác gái cả Lục, nghe lời chỉ trỏ của người xung quanh, trong lúc nhất thời bà ta không dám ra tay.
Nếu như hai đứa con trai xảy ra chuyện, chỉ sợ nhà bọn họ thật sự sẽ tan mất.
“Tiểu Thảo chính là vợ mày đấy…”
“Vợ thì đã làm sao? Nhà chúng tôi không có tiền, còn nữa, tôi còn phải ở nhà chăm sóc Tuyết Đoàn, có vấn đề gì sao?”
“…”
“Có bản lĩnh thì bà kêu cô ta ly hôn với tôi đi, cô ta ly hôn với tôi, tôi có thể thi đại học, tôi đỗ đại học rồi có thể dẫn cô ta trải qua cuộc sống tốt, nhưng bây giờ cô ta chỉ muốn kéo tôi cùng chết, vậy cả cái nhà này cùng chết chung đi.”
Gương mặt của bác gái cả Lục co rúm, đầu óc bà ta xoay chuyển cũng không biết nên quản thế nào.
Nếu con trai bà ta xảy ra chuyện gì, hai đứa con dâu chắc chắn sẽ không cam lòng để yên.
Có người đứng ra: “Nhà họ Lục này, nói một câu moi tim móc phổi thế này, con gái bà đã gả ra ngoài rồi, lại còn không hiếu thuận, bà đừng kéo con trai bà gây chuyện nữa.”
Những người khác thì thầm to nhỏ, Lục Thảo đã khiến danh tiếng nhà mẹ đẻ thối nát rồi mà bác gái cả Lục vẫn luôn tiếp xúc, bây giờ phòng cả nhà họ Lục sớm đã trở thành trò cười trong thôn.
Anh cả và anh hai đưa mắt nhìn nhau, tình anh em giữa bọn họ với Lục Thảo vốn cũng chẳng sâu đậm bao nhiêu, trong sáng trong tối âm thầm giúp nhiều như thế không nhận được một chút lợi ích gì không nói, lại còn luôn bị oán trách.
Điều quan trọng nhất là con cái bọn họ cũng bị liên lụy.
Anh cả nghĩ đến đứa con gái không thích cười của mình mà lùi lại một bước, nói với bác gái cả Lục: “Mẹ, chuyện của em gái con không muốn quản nữa, con cũng có gia đình, con cũng có con gái và con trai của mình.”
Anh ta cúi đầu nói xong, lập tức quay người rời đi.
Anh hai cũng theo sát ngay sau đó rời đi.
Châu Văn Thanh bật cười ngồi dậy trên đất, nhìn bác gái cả Lục với vẻ chế giễu.
Bác gái cả Lục cắn răng, quay người rời đi.
Bà ta chạy đến bệnh viện chăm sóc Lục Thảo, ngoại trừ bác cả Lục ra thì trong nhà không có một ai bằng lòng chăm sóc.
Hai vợ chồng bác gái cả Lục ở bệnh viện một tuần cũng không thể ở được nữa, dù sao tuổi cũng lớn rồi, cơ thể không chịu được.
Tính nóng nảy của Lục Thảo cũng càng ngày càng lớn: “Mẹ, Châu Văn Thanh đâu, kêu anh ta tới đây chăm sóc con.”
Bác gái cả Lục nhẫn nhịn không đáp lời.
“Mẹ kêu anh cả với anh hai đi bắt anh ta tới đây, hoặc là đánh anh ta một trận, con không tin anh ta không tới.” Lục Thảo siết nắm tay.
Quan điểm trong lòng cô ta chính là các anh giúp đỡ em gái, trước đây Lục Giai Giai xảy ra chuyện, mấy anh em nhà họ Lục đều sẽ chống lưng cho cô.
Lục Thảo nói với vẻ đúng tình hợp lý: “Mẹ, mẹ bảo anh cả với anh hai không cần khách sáo, nhất định phải dẫn anh ta tới đây cho con.”
“Tao mệt rồi.” Bác gái cả Lục nhắm mắt: “Mày còn nhớ trước khi mày gả đi đã nói thế nào không? Mày nói sau này có sống thế nào cũng tự mình chịu trách nhiệm.”
Lục Thảo chột dạ, cô ta nằm về giường mà không nói gì cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận