Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 834: Sao thế này

Bà cô đó bị chọc tức, nhưng người nhà họ Lục đều đang nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng chỉ có thể kéo khóe miệng cười lên: “Không phải tôi chỉ nói đùa thôi sao?”
Bà ta cười lúng túng vài tiếng rồi chán nản rời đi.
Buổi tối, người nhà họ Lục bày ba mâm, gọi các trưởng bối và người thân trong thôn tới.
Bác gái cả Lục nhìn phòng hai hòa hợp êm đẹp mà trong lòng khó chịu.
Nhà họ Lục có bốn đứa trai và một đứa con gái, người nào cũng có bản lĩnh, đứa con trai thứ ba thì trực tiếp an gia ở thủ đô, lấy một cô vợ học đại học ở thành phố.
Đứa con gái đẻ ra thi đỗ đại học thủ đô, gả cho anh con rể cũng thi đỗ đại học thủ đô.
Thân là nhân vật chính của bữa tiệc, Lục Kính Quốc liên tiếp uống rượu mừng của mấy người.
Khổng Nhã chưa từng uống rượu, mẹ Lục cũng nói đỡ với người khác, con dâu thứ ba không uống rượu, đừng ra sức mời trên bàn.
Ngày vui của vợ chồng mới cưới nên bắt chặt đôi tân nhân.
Tiết Ngạn uống hai chén, Lục Giai Giai không cho anh uống nữa.
Người đàn ông này say rượu rồi sẽ giở trò lưu manh.
Dục vọng của Tiết Ngạn đối với rượu chè không lớn, đều là lúc cần thiết mới uống vài hớp, Lục Giai Giai không cho anh uống thêm thì anh cũng không bưng chén rượu lên thêm nữa.
Cô vui vẻ móc vào ngón tay của Tiết Ngạn.
Khổng Nhã nhìn mà nở nụ cười, mới đầu cô ấy cảm thấy Tiết Ngạn lạnh lùng không có cảm xúc, nhưng bây giờ xem ra chỉ là đối với người khác không có cảm xúc mà thôi.
Anh đối với Lục Giai Giai chính là vô cùng có tình ý.
Khổng Nhã nhàn rỗi vô vị, gắp một miếng cá lên, còn chưa bỏ vào miệng đã cảm thấy hơi buồn nôn.
Vậy mà cuối cùng lại muốn nôn.
Cô ấy không chịu được mà chạy ra sân nôn.
Lục Kính Quốc lập tức đuổi theo, anh ta vỗ lưng vợ, nhíu chặt mày lại: “Chỗ nào không thoải mái, anh dẫn em tới phòng khám xem sao.”
Khổng Nhã lắc đầu: “Không sao, em cũng không biết làm sao nữa, chỉ là hơi buồn nôn.”
“Sao thế này?” Mẹ Lục cũng đi ra ngoài theo.
“Không sao mẹ ạ, chỉ là hơi buồn nôn, có khả năng là bụng hơi khó chịu ạ.”
“Buồn nôn?” Mẹ Lục nhìn về phía bụng của Khổng Nhã.
Khổng Nhã với Lục Kính Quốc cũng kết hôn được gần nửa năm rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì, bà ta đang định hỏi dự định của hai người.
Bây giờ không phải mang thai rồi đấy chứ?
Mang thai là chuyện tốt, mẹ Lục cũng không muốn nói chuyện ám chỉ mà dứt khoát hỏi thẳng: “Tiểu Nhã, không phải con có bầu rồi đấy chứ?”
Vẻ mặt căng thẳng của Lục Kính Quốc lập tức thay đổi, anh ta chợt nhìn bụng của Khổng Nhã với vẻ ngạc nhiên, nhả từng chữ: “Có, bầu, rồi?”
Bắt đầu từ lúc anh ta kết hôn đã nghĩ tới Khổng Nhã sẽ có bầu, nhưng bây giờ đột nhiên có bầu, trong đầu anh ta lại trống rỗng, dáng người cao lớn cứng ngắc lại.
Lục Kính Quốc lại nói: “Có, bầu, rồi!”
Mẹ Lục đánh một cái vào đầu anh ta với vẻ ghét bỏ: “Thằng nhãi thối nhà con, chỉ biết hỏi, còn không mau đưa vợ con về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai tìm thời gian tới phòng khám thôn khám.”
Đầu óc Khổng Nhã đang rối lên, nhưng không biết là rối vì cái gì, chính là nhão như tương hồ, tay chân luống cuống đi về phòng.
Lục Kính Quốc lấy lại bình tĩnh đi tới, vừa dùng sức đã bế được cô ấy lên, đôi chân dài đi rất vững, anh ta nuốt nước miếng, môi mím chặt.
Anh ta nhìn bụng của Khổng Nhã, cảm thấy cổ họng khô cong, giọng khàn đi hỏi: “Có bầu rồi sao?”
Khổng Nhã lắc đầu: “Em không biết.”
“Chắc là có rồi?”
“Chắc là thế.”
Hai người lập tức im lặng vài giây, trên gương mặt cứng ngắc của Lục Kính Quốc giống như lâm đại địch, anh ta cúi mắt nhìn bụng của Khổng Nhã: “Không phải sẽ sinh ra một đứa giống Bạch Đoàn đấy chứ?”
Yếu ớt nhõng nhẽo, vừa chạm cái đã khóc.
Khổng Nhã ngẩng gương mặt nhỏ lên nhìn anh ta, trái tim đập nhanh hơn: “Không biết.”
Hai nhân vật chính nửa đường rời bàn tiệc, mẹ Lục chủ động giải thích: “Tiểu Nhã thấy không thoải mái, mọi người cứ ăn uống tự nhiên nhé.”
Lục Giai Giai vội hỏi: “Mẹ, chị Tiểu Nhã không sao chứ?”
“Không phải chuyện gì lớn.” Mẹ Lục nhỏ giọng nói với Lục Giai Giai, giọng điệu nhẹ nhõm: “Có khả năng mang thai rồi.”
Đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời.
Buổi tối, Khổng Nhã đi tắm, Lục Kính Quốc theo sau nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“…” Khổng Nhã ngẩng đầu: “Anh theo em làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận