Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 115: Là cô ta kêu tôi đánh

Bà ta vung bàn tay to: “Mùa thu hoạch mà, vốn nên thêm nhiều như vậy, Thục Vân, cô cũng phải học hỏi em chồng cô nhiều vào, phải biết tùy cơ ứng biến chứ, thiệt tình, cũng không biết thương chồng mình gì cả.”
Trương Thục Vân: “…”
Hôm nay vẫn giống như mọi ngày, vẫn do mẹ Lục chia cơm, Điền Kim Hoa chỉ có cái bánh rau dại và cháo loãng, thịt heo rừng và cá đều không có phần của cô ta.
Cô ta làm việc cả một buổi sáng, thấy trong bát của mọi người đều được chia thịt lại chỉ có mình là không, ngửi thấy mùi thơm, cô ta sốt ruột đến mức tóc sắp dựng ngược cả lên.
Điền Kim Hoa lau nước mắt với vẻ tủi thân: “Mẹ, con biết sai rồi, hôm nay lúc làm việc con cũng không dám làm biếng tí nào, mẹ yên tâm, hôm nay con chắc chắn có thể lấy được mười công điểm, mẹ cho con ăn ít thịt đi mà, bằng không cơ thể con không chống đỡ được mất!”
Cùng lúc đó, cô ta còn lén lút đá Đại Sơn một cái!
Nhà bếp lập tức yên tĩnh hẳn, cơm trong nhà xưa nay đều là mẹ Lục chia, trừ Lục Giai Giai ra, không ai dám cò kè mặc cả trước mặt bà ta.
Mẹ Lục ngẩng đầu nhìn Điềm Kim Kim chằm chằm hết vài giây, cái bánh trong tay cũng đặt xuống.
Lục Giai Giai cảm giác được bầu không khí căng thẳng trong nhà bếp, cũng đặt cái bánh trong tay xuống, cô liếc mắt nhìn, mím môi đợi tiến triển sau đó.
Mà hai năm này Đại Sơn đã bị dạy dỗ quen nghe theo mệnh lệnh của Điền Kim Hoa, nhưng nhìn thấy ánh mắt của bà nội nhà mình, cậu bé lập tức cúi đầu xuống.
Đầu Lục Cương Quốc suýt thì bốc hỏa, anh ta trừng mắt nhìn Điềm Kim Hoa: “Sao cô lắm chuyện thế?”
Cánh tay của Điền Kim Hoa bị kéo một cái, cô ta cúi đầu không dám đối diện với mẹ Lục nữa, chỉ có thể dùng sức đá Đại Sơn ở bên dưới.
Đại Sơn mới bảy tuổi, ở độ tuổi này vẫn rất ỷ lại vào mẹ, trong bát của Điền Kim Hoa không có thịt cũng khiến cậu bé hơi khó chịu trong lòng.
Cậu bé cắn răng: “Bà nội, hay là thịt của cháu chia cho mẹ một miếng được không, canh cá của cháu cũng chia cho mẹ…”
Nhà bếp lại càng yên tĩnh hơn, ngay lúc Lục Giai Giai cho rằng mẹ ruột sắp phát hỏa thì bà ta lại đứng bật dậy khỏi ghế, dọa Lục Ái Quốc sợ run người, Lục Cương Quốc thì lại trực tiếp ngã ngửa ra đất.
Điền Kim Hoa cũng rụt cổ nhưng lại cắn chặt khớp hàm.
Đại Sơn là cháu trai trưởng của nhà họ Lục, là cháu trai ruột của mẹ Lục, cô ta không tin mẹ Lục còn có thể đánh Đại Sơn.
Mẹ Lục đi ra khỏi căn phòng trong ánh mắt thấp thỏm của đám con trai và con dâu, Lục Giai Giai liếc mắt thấy cha Lục vẫn đang bình tĩnh ăn cơm.
Lục Thiết Quốc để ý thấy ánh mắt của con gái mới duỗi tay vỗ đầu cô an ủi, nhỏ giọng bảo: “Ăn cơm đi!”
Việc trong nhà xưa nay đều là mẹ Lục làm chủ, ông ta chỉ ở phía sau chống lưng, những chuyện khác ông ta sẽ không can thiệp vào.
Lục Giai Giai gật đầu, duỗi tay cầm cái bánh nhỏ trong bát lên, vừa định húp một ngụm canh cá thì mẹ Lục đẩy sầm cửa đi vào.
Tiếng động to lớn khiến ngón tay cô run lên, canh cá trong bát sóng sánh nổi lên gợn sóng, cô ngoan ngoãn đặt canh cá lên bàn, trừng mắt xem mẹ Lục chuẩn bị xử lý Điền Kim Hoa thế nào.
Mẹ Lục cầm một cành liễu trong tay, chống nạnh, giọng nói the thé: “Đại Sơn, cháu vừa nói gì? Nhắc lại một lần nữa!”
Đại Sơn rụt cổ lại, nước mắt lập tức chỉ chực trào ra.
“Khóc, cháu dám khóc một tiếng cho bà xem…” Mẹ Lục chỉ cảnh liễu vào Đại Sơn, bà ta ghét nhất là bé trai khóc.
Nước mặt của Đại Sơn chen nhau dừng ở hốc mắt, không dám rớt một giọt nào xuống, cậu bé mím môi không dám ho he tiếng nào.
Điền Kim Hoa lập tức ôm con trai mình, đau đớn bảo: “Mẹ, mẹ đừng mắng Đại Sơn, đều là lỗi của con, mẹ đánh con đi!”
“Được, mọi người đều nghe thấy rồi nhé, là cô ta kêu tôi đánh, các người cũng ra ngoài hết cho tôi!” Mẹ Lục sợ đánh đổ bàn cơm nên đi lên trực tiếp túm tóc Điền Kim Hoa, lôi người ra sân, cầm cành liễu quất, Điền Kim Hoa bị đánh lăn lộn trên đất.
Mẹ Lục đánh cô ta hơn hai mươi cái lại chỉ vào Lục Cương Quốc: “Còn cả thằng ranh con nhà mày nữa, không nghe lời bà đi lấy cái thứ sao chổi này về!”
Bà ta đi thẳng tới đánh Lục Cương Quốc hai mươi mấy cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận