Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 753: Tiết Ngạn chỉ thích Lục Giai Giai bảo vệ anh 2

Lục Giai Giai ôm cánh tay của Tiết Ngạn: “Thế thì sao hả? Vào đại học để bồi dưỡng học lực chứ không phải nhân phẩm, Tiết Ngạn là đối tượng của tôi, cho dù anh ấy có trở nên thế nào, chỉ cần anh ấy không thay lòng thì tôi sẽ không ly hôn với anh ấy.”
“Hơn nữa một đời của con người cũng không phải chỉ có mỗi con đường thi đại học này, các người nhìn cả nước này có bao nhiêu sinh viên đại học? Người không thi đỗ đại học thì không sống được chắc?”
Thôn dân: “…”
Khóe môi của Tiết Ngạn nhếch lên, đạp xe chở Lục Giai Giai rời đi.
Có người ngưỡng mộ Tiết Ngạn lấy được một cô vợ tốt như thế.
Có người nói thời gian vẫn còn ngắn, Lục Giai Giai chưa từng chịu khổ trong đời, tuổi trẻ nên mới như thế.
Chỉ là lời đồn vô căn cứ đã ít hơn rất nhiều, rất ít có người lại nhắc tới chuyện Lục Giai Giai bỏ Tiết Ngạn.
“Còn mười mấy ngày nữa để từ từ ôn tập, phải cho mấy người trong thôn đó sáng mắt ra.” Lục Giai Giai lấy quyển sách ra: “Em đi gọt một quả táo cho anh, mỗi ngày phải cân bằng dinh dưỡng, Bạch Đoàn, trông chừng cha con để cha chăm chỉ học hành.”
Bạch Đoàn lập tức nổi lên tinh thần, ngồi trên giường trừng to mắt bất động nhìn Tiết Ngạn.
“Tròng mắt sắp rớt ra rồi kìa.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn hơi dừng lại, nhanh chóng giơ bàn tay sờ mắt mình.
Qua vài giây, cậu bé mới biết mình bị lừa, đợi Lục Giai Giai gọt táo xong đi vào, Bạch Đoàn lập tức tố cáo: “Mẹ, cha không chăm chỉ học, vừa rồi còn cố tình nói chuyện với con.”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai bưng táo đã bổ xong vào, giúp Bạch Đoàn lau tay rồi nhét một miếng vào tay cậu bé.
Cô hóa thân thành chủ nhiệm lớp: “Tiết Ngạn, thế là anh không đúng rồi, nhất định phải làm tấm gương tốt trước mặt con chứ.”
“Đúng, cha không nghe lời.” Bạch Đoàn to tiếng.
Tiết Ngạn híp mắt, tối hôm sau giường nhỏ của Bạch Đoàn đã bị chuyển vào phòng đông, lý do tìm được khiến người ta không có cách nào từ chối: “Nó ồn quá, anh sắp phải thi đại học rồi, rất ảnh hưởng đến anh học.”
“…” Lục Giai Giai chỉ có thể để Bạch Đoàn tủi thân trước.
Đến tối, Tiết Ngạn quấn lấy Lục Giai Giai không buông, giọng anh khàn đặc: “Một lần anh có thể thi thêm mười điểm.”
Lục Giai Giai: “…”
Ngày hôm sau, buổi sáng Lục Giai Giai không có tinh thần, vừa ghi xong công điểm đã về nhà ngủ.
Tiết Ngạn ở nhà học, còn cô thì ghé người ngủ, khi tỉnh lại còn bực mình hỏi: “Anh có thể thi thêm bốn mươi điểm sao?”
Cô vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, vẻ yêu kiều vẫn chưa tan hết, Tiết Ngạn mím môi: “Bây giờ anh có thể thi thêm năm mươi điểm.”
Lục Giai Giai không dám lên tiếng, rụt cẳng chân nhỏ ra bên ngoài vào trong chăn mỏng, cuối cùng không nhịn được mà oán trách: “Cho anh mệt chết.”
Tiết Ngạn lại ở nhà cố gắng mười mấy ngày, không phải ôn tập và ăn cơm mà chính là ngủ.
Lục Giai Giai chỉ hận không thể chuyển vào nhà bếp ngủ, chỉ là ngại nói ra.
Đêm trước kỳ thi đại học, cô đếm trên đầu ngón tay, mím môi, có hơi buồn bực: “Anh có thể thi được bốn trăm năm mươi điểm sao? Đồ khốn, biết ngay anh lừa em mà.”
Sống lưng cô đau nhức, Tiết Ngạn liếc mắt nhìn bả vai trắng nõn trơn mịn của cô, nghĩ đến hương vị mấy ngày nay, cổ họng lại khô khốc: “Anh vẫn có thể thi thêm…”
Còn chưa dứt lời, Lục Giai Giai đã cầm gối đập lên đầu anh: “Còn lừa em, sao anh không nói anh có thể thi được điểm tuyệt đối luôn đi.”
“Anh có thể.” Tiết Ngạn giam Lục Giai Giai trong lòng mình: “Em đồng ý với anh, anh có thể thi được.”
“…” Lục Giai Giai nhéo lỗ tai Tiết Ngạn: “Ngày mai phải thi đại học rồi, ngủ mau.”
Cô xù lông nhím: “Còn nghĩ lung tung nữa, đợi sau khi thi đại học xong em sẽ đuổi anh ra ngoài ngủ.”

Cuối cùng kỳ thi đại học hừng hực khí thế cũng bắt đầu, vô số thí sinh đứng đợi ngoài trường thi.
Còi huýt một tiếng, Tiết Ngạn bước vào trường thi, Lục Giai Giai ngồi dưới đại thụ trông xe đạp với vẻ mong ngóng.
Có quá nhiều người tò mò về thành tích lần này của Tiết Ngạn, thậm chí trong thôn còn có người cược xem Tiết Ngạn có thể thi đỗ đại học không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận