Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 288: Đều là nghiệt do mày tạo ra cả!

Đại Sơn không chịu trở về nhưng vẫn bị Điền Kim Hoa kéo đi.
“Thật quá đáng.” Lục Giai Giai ném cành liễu xuống đất, tức không chịu được.
Một cơn gió ẩm thổi tới, hai sợi ruy băng sau lưng bay đến bên gò má trắng trẻo của cô, cô tức anh ách: “Cái thứ gì đâu.”
Trương Thục Vân cũng ngứa răng vô cùng: “Em gái, đừng tức giận, Điền Kim Hoa vẫn giữ cái đức hạnh đó mà, lúc nhỏ bị cha mẹ cô ta dạy hỏng, chị gái của cô ta còn điên hơn, thà rằng con mình chết đói cũng phải mang lương thực về cho em trai, em nói xem người bình thường có thể làm ra chuyện như vậy được không? Chỉ thương đứa trẻ thôi.”
Đây đều là nghiệt của cha mẹ tạo ra, bọn họ cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Giống như vừa rồi Điền Kim Hoa đã nói, bớt quản chuyện của bọn họ đi.
Một màn hôm nay bị vài hàng xóm nhìn thấy, rất nhanh đã truyền đến tai mẹ Lục.
Mẹ Lục nổi giận đánh Lục Cương Quốc: “Thằng khốn nạn này, đều là nghiệt do mày tạo ra cả!”
Phòng hai sinh bốn đứa con, chỉ có mỗi Đại Sơn là di truyền đức hạnh của Điền Kim Hoa, bà ta có lòng dạy dỗ cũng không được, gốc rễ đã cắm sâu, hơi có một chút hấp dẫn sẽ bộc lộ bản tính ngay.
Lục Cương Quốc lắp bắp không dám hé răng.
“Bà đây vẫn nói câu đó, mày muốn xử lý Đại Sơn thế nào cũng được, tao sẽ không nhúng tay, chỉ cần mày có cách đón nó về đây vậy thì dựa theo lời trước đó đã nói chia ra ở riêng, không đón về được vậy đó đều là tạo hóa của bản thân nó!” Mẹ Lục cũng không muốn nhìn thấy cái thứ phiền lòng này nữa.
Trải qua chuyện của Đại Sơn, Lục Giai Giai không thể ở nhà nổi nữa, cô cầm bút và sổ đi làm, hôm nay có người ra đồng dọn cống nước, cô vào phòng ghi lại công điểm rồi lại bắt đầu dọn dẹp đồ trong phòng.
Vừa làm đã đến tận tối, Lục Giai Giai lau mồ hôi trên trán, đang cúi người sắp xếp liềm thì trong tầm nhìn lại xuất hiện một đôi chân.
Đôi chân này đi giày rơm, trên giày rơm đến đâu cũng là bùn đất rất dày, trên cẳng chân cũng có, giống như vừa bước ra từ một bãi lầy lội vậy.
Lục Giai Giai quay đầu lại trông thấy Tiết Ngạn.
Tầm nhìn của Tiết Ngạn rơi lên đầu cô, đột nhiên Lục Giai Giai nghĩ đến dây buộc tóc, theo bản năng sờ tay lên.
Trái tim của Tiết Ngạn đập điên cuồng, con ngươi tối đen trào ra hơi nóng.
Cho dù bao nhiêu người nói với anh rằng Lục Giai Giai thích anh nhưng đều không rõ ràng bằng giờ phút này.
Anh tặng dây buộc tóc này cũng chỉ có bản thân anh biết nó có ý nghĩa gì, trong lòng Tiết Ngạn vẫn luôn rất thấp thỏm, anh sợ toàn bộ suy đoán của mình đều là tự mình đa tình.
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn vẫn luôn nhìn chằm chằm, cô mím môi, gò má hơi phồng lên, sau đó hạ tay xuống, nghiêm túc nói: “Em thấy đẹp nên buộc thôi.”
“Tôi…” Hôm nay giọng nói của Tiết Ngạn vẫn vô cùng trầm, ngón tay của anh dùng sức cuộn lại: “Tôi…”
Trong lúc nhất thời, anh không biết nên nói gì nữa, trong cổ họng giống như bị nhét thứ gì đó vậy.
Tiết Ngạn hạ cái gùi trên cánh tay xuống rồi lấy bọc giấy dầu bên trong ra, duỗi tay đưa cho Lục Giai Giai.
“Gì thế?” Lục Giai Giai nhìn đôi môi mím chặt của Tiết Ngạn, trong lòng cũng khẩn trương theo.
Trên gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn hơi cứng ngắc: “Bánh hoa hồng.”
Lục Giai Giai chớp mắt, ngẩng gương mặt nhỏ lên đợi anh nói tiếp.
Kết quả… Tiết Ngạn lại chỉ nhìn cô.
Sau đó thì sao?
“… Em không cần.” Lục Giai Giai trừng mắt, nhấc chân đi sang bên cạnh.
Tiết Ngạn nhanh chóng đuổi theo cô, cố gắng nặn ra thành tiếng: “Cầm đi.”
Giọng nói của anh luôn mang theo ý tứ lạnh lùng, Lục Giai Giai trừng mắt càng dữ tợn hơn: “Em không cần!”
Cô đã ám thị đến thế rồi mà Tiết Ngạn vẫn chẳng nói gì cả, anh cố ý thì có!
“Tôi mua cho cô.” Tiết Ngạn chặn trước mặt Lục Giai Giai, lần đầu tiên anh cúi đầu thấp như vậy, đáy mắt cũng tràn đầy vẻ mong chờ.
Lục Giai Giai lại đợi anh vài giây, thấy Tiết Ngạn lại không tiếp tục, cô nhấc chân đá vào cẳng chân anh một cái, nổi giận đùng đùng rời đi, ngay cả cửa cũng không thèm đóng.
Tiết Ngạn muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy cách đó không xa có thôn dân nên dừng bước chân.
Anh biết Lục Giai Giai muốn nghe gì nhưng thân phận của anh quá nhạy cảm, không có người nào biết mấy năm trước khó sống bao nhiêu, anh sợ có một ngày mấy chuyện ghê tởm đó lại xảy ra, sẽ liên lụy đến Lục Giai Giai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận