Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 432: Cuối cùng anh ta muốn thử cách xa cô một chút

“Nguyện vọng ban đầu cái gì, con lại muốn làm lính có đúng không? Mẹ với cha con chỉ có một đứa con là con, con đi làm lính thì cha mẹ biết phải làm sao?” Mẹ Tôn sợ nhất chính là Tôn Thành Trúc nhắc tới làm lính: “Ở nhà không tốt hay sao? Học đại học Công Nông Binh làm quản lý, ra ngoài có công việc tốt, còn có thể ở bên cha mẹ.”
Tôn Thành Trúc thở ra một hơi nặng nề: “Đi thôi.”
Mẹ Tôn ở sau xe đạp chửi mắng, gió thổi qua, mang đi hơi nước trong khóe mắt anh ta.
Cuộc đời dài như vậy, nơi này đã không còn người có thể giữ được anh ta nữa.
Anh ta quay đầu hô về phía con đường không người: “Lục Giai Giai, nhiều năm sau, nếu Tiết Ngạn đó đối xử với em không tốt thì vẫn còn anh, anh nhất định sẽ trở về theo đuổi em tiếp!”
Lục Giai Giai, cô gái mà anh ta vừa gặp đã yêu ngay, nhớ mãi không quên.
Cuối cùng anh ta muốn thử cách xa cô một chút.
Mẹ Tôn tưởng Tôn Thành Trúc về đến nhà sẽ ảm đạm nặng nề, nhưng hoàn toàn ngược lại, cách ngày anh ta đi ra ngoài với tinh thần phấn chấn.
Vài ngày sau, cha mẹ Tôn mới biết anh ta sắp đi làm lính, còn là ra tiền tuyến.
Mẹ Tôn khóc vả Tôn Thành Trúc một cái tát: “Con muốn báo thù mẹ bằng cách này sao, không phải con muốn lấy Lục Giai Giai sao? Bây giờ mẹ qua đó quỳ xuống cầu xin cô ta, mẹ sẽ hầu hạ cô ta như tổ tông, như vậy đã được chưa.”
“Chuyện này không liên quan đến Lục Giai Giai, cha mẹ đừng gây thêm rắc rối cho cô ấy nữa, từ đầu đến cuối cô ấy chưa từng nói muốn ở bên con, là con vẫn luôn quấn riết lấy cô ấy, về phần làm lính…”
Tôn Thành Trúc che mặt mình, trong đôi mắt toàn là tia sáng: “Con không đi làm lính vì bất cứ ai cả, mà là bản thân con muốn làm lính, con không muốn sống một cách tầm thường và vô vị nữa, con muốn bảo vệ tổ quốc, hơn nữa bây giờ quốc gia cũng cần con!”
“Mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý!” Mẹ Tôn gào lên.
Bà ta hối hận rồi, sớm biết thế lúc trước bà ta nên đồng ý cho con trai lấy Lục Giai Giai mới phải.
Nhưng rất nhanh bà ta lại nghĩ đến lời của Tôn Thành Trúc, Lục Giai Giai chưa từng đồng ý làm đối tượng của con trai bà ta.
Bà ta không còn hy vọng gì nữa, không biết nên làm thế nào mới có thể ngăn cản được anh ta.
Cho dù mẹ Tôn có không đồng ý cho anh ta đi làm lính đi chăng nữa thì anh ta vẫn sẽ đi.
Rất nhiều lính mới đều có người tiễn nhưng Tôn Thành Trúc chỉ có cha Tôn tới tiễn, còn mẹ Tôn thì không.
“Bảo trọng.” Cha Tôn rưng rưng nước mắt.
Tôn Thành Trúc gật đầu.
Mẹ Tôn khóc ướt gối đầu, đứa con trai mà bà ta nuôi lớn lâu như vậy lại đi làm lính, lỡ như không về nữa vậy cả đời này của bà ta biết phải làm sao?
Cảm giác hối hận khủng khiếp tràn ngập trong căn phòng, bà ta cảm thấy trên người như có một ngọn núi lớn đề xuống, khó chịu đến mức không thở nổi.

Từ sau khi đính hôn, Lục Giai Giai rất thoải mái, buổi sáng công việc ghi công điểm cũng có người làm cho cô.
Mới đầu chữ mà Tiết Ngạn viết không đẹp cho lắm, nhưng dần dần giống như tìm được cảm giác tay nên càng viết càng hữu lực.
“Nhà họ Tiết đúng là phất lên như diều gặp gió, Lục Giai Giai sẽ không nhường công việc này cho Tiết Ngạn đấy chứ?” Có Châu Văn Thanh ở đằng trước, thôn dân khó tránh khỏi đoán mò nghĩ Lục Giai Giai vì lấy lòng đối tượng của mình nên lại nhường công việc cho Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn đang dọn dẹp nông cụ trong nhà kho, có người bất mãn hỏi: “Đồng chí Tiết, đây là việc của đồng chí Lục, anh làm giúp cô ta hết vậy cô ta làm gì?”
“Vậy cô cũng tìm một đối tượng có thể làm việc giúp cô đi.” Tiết Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái phía sau.
Lâm Tú Hà lẩm bẩm, quay người rời đi.
Gần đây Lục Giai Giai hơi bận vì chị dâu thứ sắp vào cửa, không chỉ phải quét dọn vệ sinh mà còn phải vá áo.
Mẹ Lục ra đồng đi làm, chỉ có Trương Thục Vân vá áo, Lục Giai Giai cũng học làm theo, cô từng học điêu khắc và thủ công nên nhìn vài lần đã học được.
Nhà họ Tiết cũng bắt đầu xây phòng mới trong sân, mỗi ngày cha Tiết đều gắng sức, ông ta xây căn phòng mới ở mảnh đất sau lưng nhà đó, định cho hai vợ chồng trẻ ở riêng.
Tiết Ngạn làm xong việc, ngày mai phòng hai sẽ đi đăng ký kết hôn, mày mốt bày cỗ, đến khi đó anh chắc chắn phải qua giúp đỡ.
Anh đòi thù lao với Lục Giai Giai, cúi mắt nhìn: “Ngày mai anh phải bổ củi, gánh nước, nấu ăn, rửa bát, nhóm lò.”
“!” Lục Giai Giai hơi dừng lại, trừng mắt nhìn: “Mẹ em phân nhiều việc cho anh như vậy sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận