Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 604: Hình như chỉ có Lâm Tú Hà

“Đúng, sáng, trưa, tối bọn chị đều nấu một ấm, ấm nước này là nấu vào buổi trưa.” Lý Phân cũng nghĩ đến gì đó: “Để phòng ngừa buổi trưa lúc mọi người ăn cơm uống hết sạch nước, bọn chị đều là gần ăn cơm xong mới mang vào.”
Lục Giai Giai gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, sau khi mang siêu nước này vào đây còn có ai vào nữa? Trên cơ bản chính là một trong mấy người này.”
Những trí thức nữ khác nhìn nhau: “Hình như… hình như chỉ có Lâm Tú Hà.”
Nụ cười trên mặt Lục Giai Giai chợt tan biến: “Cô còn gì để nói nữa không? Chính là cô hắt nước lên hỉ phục của chị tư tương lai của tôi!”
“Không phải tôi, cái này tính là bằng chứng gì? Chỉ vì chỉ có một mình tôi vào đây thì chính là tôi hắt sao?”
“!” Tôn Kiệt cũng không nghe nổi nữa: “Chỉ có một mình cô đi vào, không phải cô thì là ai?”
“Bà đây thật sự vẫn coi thường cô quá rồi, vậy mà lại dám hắt nước lên hôn phục của con dâu tương lai của bà, cái thứ lòng dạ đen tối nhà cô, có cần thể diện nữa không?” Mẹ Lục đưa Lục Giai Giai đến góc tường rồi nhào tới túm Lâm Tú Hà tới đánh: “Cái thứ khốn nạn, đồ chó má táng tận lương tâm.”
Lâm Tú Hà bị cào đau quá nên phản kháng, Lý Phân sợ mẹ Lục chịu thiệt nên cũng theo sát ra tay.
“…” Trên trán Tôn Kiệt nổi lên gân xanh.
Phụ nữ đánh nhau anh ta cũng không nhúng tay vào được.
Lý Phân vốn hận Lâm Tú Hà đến ngứa cả răng, có mẹ Lục giúp, hai người từ từ dạy dỗ Lâm Tú Hà một trận.
Lâm Tú Hà bị đánh khóc tu tu, cuối cùng thì Lý Phân cũng trút được cơn giận.
Cô ta thà rằng không có cục tức này còn hơn, cô ta chỉ cần hôn phục của mình, đó chính là đồ mà cô ta mặc khi kết hôn với Lục Nghiệp Quốc.
Trái tim của Lý Phân vẫn bị bóp chặt đến rất đau như cũ.
Cô ta thậm chí còn cảm thấy đây là lỗi của mình, là cô ta sơ suất đắc ý khiến hôn lễ của cô ta với Lục Nghiệp Quốc trở nên không còn hoàn hảo.
Mấy người kéo Lâm Tú Hà đi gặp đại đội trưởng, nói lại bản mặt tiểu nhân vừa ăn cướp vừa la làng của cô ta trước mặt thôn dân một lần.
Lâm Tú Hà mất mặt trước mặt đông đảo người dân, chỉ hận không thể chôn mặt mình xuống đất.
Cha Lục mở cuộc họp tổng kết chuyện của Lâm Tú Hà: “Đối với loại người có tư tưởng bất chính, khiêu khích ly gián, cản trở nhân dân đoàn kết này chỉ có lao động và kiểm điểm mới có thể cho Lâm Tú Hà cơ hội sửa đổi bản thân, bắt đầu từ hôm nay, Lâm Tú Hà sẽ gánh phân một tháng, việc mệt nhất trong thôn đều có phần của cô ta.”
Tâm trạng của Lý Phân không vui, Lục Nghiệp Quốc chạy qua: “Tiểu Phân, em đừng giận, Lâm Tú Hà chỉ đố kỵ với em thôi, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách trút giận thay em.”
“Không có.” Lý Phân nhìn mũi chân mình với vẻ mất mác: “Vải đỏ mà nhà các anh cho em tốt như vậy, còn tìm trước một bà mai cho em, không có chuyện gì để em phải lo nghĩ, nhưng em chỉ may một bộ hỷ phục, kết quả còn bị người khác dùng nước hắt vào.”
Cô ta càng nói càng tủi thân: “Lỡ như không cát tường thì phải làm sao?”
“Cái này có gì mà không cát tường?” Lục Nghiệp Quốc gãi đầu: “Người anh lấy là em chứ không phải quần áo, em có thể gả cho anh là được rồi, anh nhìn trúng em, quần áo không quan trọng, chỉ là thêm chút niềm vui vào ngày kết hôn của chúng ta thôi.”
Lý Phân cảm động rưng rưng nước mắt, sau đó lại cảm thấy không đúng, cô ta quan sát Lục Nghiệp Quốc với vẻ nghi ngờ: “Không đúng, sao hôm nay anh lại biết nói chuyện như vậy?”
“Mẹ anh nói với anh tâm trạng của em không tốt, thật ra anh biết em đang nghĩ gì, anh chỉ không biết nên nói với em thế nào, nhưng anh cảm thấy lời mẹ nói rất hay nên sắp xếp lại một chút.”
“…”
“Tiểu Phân, ý của anh là như vậy, anh không để ý hôn phục, anh chỉ để ý em thôi.”
Lục Nghiệp Quốc chỉ có bản lĩnh này, một giây trước khiến người cảm động rưng rưng nước mắt, một giây sau cảm thấy không đúng ngay, một giây tiếp nữa lại cảm động rưng rưng nước mắt.

Lục Giai Giai về đến nhà, đến tối, cô chợt nổi hứng sờ bụng mình, lại có chút xúc cảm, giống như đứa trẻ trong bụng cử động vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận