Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 368: Lục Kính Quốc 1

“Tôi sẽ không để cô ấy chịu khổ cùng tôi.” Tiết Ngạn kéo tay của Triệu Xã Hội ra, nét mặt lạnh lùng sắc bén: “Lục Giai Giai ở bên Tiết Ngạn, cô ấy sẽ không bao giờ phải chịu khổ.”
“Mày lấy gì tra đảm bảo? Lấy con người mày sao? Trên đời này thứ không thiếu nhất chính là người.” Triệu Xã Hội tiếp tục thấp giọng gào lên.
Anh ta cho rằng Lục Giai Giai sẽ không nhìn trúng Tiết Ngạn, nhưng không ngờ hai người này lại ở bên nhau nhanh như thế, anh ta thậm chí còn không biết bọn họ bắt đầu trao đổi tâm ý từ khi nào.
“Chuyện này có liên quan gì đến cậu sao?” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: “Triệu Xã Hội, tôi đã gỡ mũ rồi, còn cậu thì lại mất công việc ở thị trấn.”
“Là mày giành với tao!”
“Xưa nay tôi chưa từng giành với cậu, tôi chỉ đang giành với Lục Giai Giai, tôi giành cô ấy sẽ quay đầu nhìn tôi.” Đột nhiên ánh mắt của Tiết Ngạn trở nên sắc bén, anh duỗi tay túm ngược lại cổ áo của Triệu Xã Hội: “Từ nay về sau, cậu cách xa cô ấy một chút, nếu như để tôi biết cậu còn có suy nghĩ gì khác với cô ấy, tôi sẽ cho cậu biết thủ đoạn chân chính của tôi!”
Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lùng, trong ánh hoàng hôn cuối ngày giống như bùa đòi mạng của ma quỷ, Triệu Xã Hội cảm thấy sau lưng hơi lạnh.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi với vẻ không cam lòng: “Bây giờ Lục Giai Giai còn nhỏ tuổi, không hiểu thích là gì, chắc chắn đã bị mày lừa, đợi cô ấy trưởng thành sẽ hiểu thế nào mới là thích, nhất định sẽ hối hận!”

Không biết qua bao lâu, Tiết Ngạn bước ra từ sau căn nhà, khóe môi của anh xanh tím, máu trên cánh tay cũng chảy ra, nhưng anh cũng không để ý mấy đau đớn này, anh để ý là mấy câu nói cuối cùng của Triệu Xã Hội.
Tiết Ngạn biết anh nhất định phải sắp xếp xong tất cả mọi thứ nhanh nhất có thể, sau đó đính hôn với Lục Giai Giai, để cô cũng không còn khả năng hối hận nữa.
Sau khi Tiết Ngạn đi không lâu, Triệu Xã Hội cũng đi ra.
Anh ta đi khập khiễng, khóe môi bầm tím một vết to, khóe mắt cũng xanh tím, ôm cánh tay, tức giận rời khỏi nơi này.
Tên Tiết Ngạn này không phải người bình thường, bị thương rồi mà sức vẫn lớn như thế.
Lục Giai Giai về nhà, chiều nay Trương Thục Vân không đi làm, đang ở trong bếp nấu cơm, mẹ Lục đã gội đầu trong sân, giờ đang nằm trên ghế xích đu.
Mấy cô bé đang luyện viết chữ trên bàn cát, mấy quyển sách mua mấy hôm trước, bọn trẻ đều coi nó thành bảo bối, đặc biệt là Lục Hảo vô cùng cần mẫn chịu khó.
Lục Giai Giai biết đứa trẻ này trưởng thành sớm, cô bé cố gắng học hành như vậy cũng là muốn cho Lục Cương Quốc thấy cô bé có thể học rất tốt.
Có một lần cô thậm chí còn vô tình nghe thấy Lục Hảo hỏi Lục Cương Quốc: “Cha, năm nay con có thể cùng các chị em đi học không ạ?”
Lục Cương Quốc gật đầu.
Trong nháy mắt đó Lục Hảo mím môi cười.
Thứ mà những anh em khác xung quanh có thể có được một cách rất dễ dàng thì cô bé lại phải rất cố gắng mới có được, nhưng Lục Giai Giai vẫn cảm thấy cô bé đã rất thỏa mãn rồi.
Cô nghĩ, nếu anh hai cô thật sự không chu cấp được cho Lục Hảo vậy cô có thể chu cấp cho cô bé trước, để cô bé đi học.
Lúc ăn cơm, mẹ Lục nói: “Đợi hai ngày nữa rảnh rỗi, cả nhà chúng ta vào thị trấn chụp bức ảnh đi.”
Lục Nghiệp Quốc đang và cơm, thuận miệng hỏi một câu: “Chụp cái đó làm gì ạ?”
“Anh ba mày muốn, muốn ở bên ngoài có cái để nhớ.”
Trong nhà lập tức không còn ai nói gì nữa.
Mẹ Lục lẩm bẩm: “Tụi bây có đi hay không cũng được, nhưng tao, cha mày với em gái mày nhất định phải đi, anh ba mày chủ yếu là muốn ảnh chụp của ba đứa tao, về phần tụi bây, tao chỉ muốn chụp ảnh cả gia đình có phúc trở về thôi.”
“Cháu muốn chụp ảnh, cháu muốn chụp ảnh chung với bà nội.” Thạch Đầu giơ tay đầu tiên.
Chuyên Đầu cũng vội vàng đặt đũa trong tay xuống: “Cháu cũng muốn chụp ảnh với bà nội.”
Bây giờ chụp ảnh vẫn chưa phổ biến, rất nhiều người cảm thấy chụp ảnh là tốn tiền phung phí, không bằng lòng chụp.
Nhưng nếu như có ai chụp một bức ảnh đều có thể khoe khắp thôn cả năm.
Đám trẻ con vừa nghe nói có thể chụp ảnh đều vô cùng kích động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận