Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 179: Em cần gì phải hung dữ như vậy?

Ngày thường Điền Diệu Tổ rất khó gặp được Lục Giai Giai lúc ở một mình, vất vả lắm mới bắt được cơ hội này, anh ta lập tức chạy bước nhỏ đuổi theo.
Đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai: “Em Lục, em thích gì, qua hai ngày nữa anh sẽ lên thị trấn một chuyến, có thể giúp em mang về.”
“Cút ra.” Lục Giai Giai dừng bước chân, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, trên mặt cô hiện vẻ ghét bỏ: “Còn không cút tôi sẽ kêu anh tư của tôi đánh chết anh.”
“Em Lục, em cần gì phải hung dữ như vậy? Chị gái anh là chị dâu của em, hai người chúng ta cũng là quan hệ thông gia cơ mà.” Điền Diệu Tổ không lùi mà còn tiến, ngược lại còn bước thêm một bước.
Lục Giai Giai thấy anh ta không biết xấu hổ như vậy, vội vàng lùi về sau, gương mặt của cô lạnh lùng và hung dữ: “Điền Diệu Tổ, có phải anh không muốn sống nữa không, anh biết tôi là ai không? Có tin mẹ tôi dẫn người tới đập nhà anh không?”
“Em Lục, em đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi mà.” Điền Diệu Tổ cười hì hì nhìn gương mặt nhỏ trắng trẻo của Lục Giai Giai, trên người bỗng chốc nóng bừng, anh ta móc một cái khăn tay màu trắng từ trong túi áo ra: “Em Lục, đây là anh nhờ người mua cho em, em xem có thích không?”
Thời tiết nóng như thiêu đốt, trên chóp mũi của cô gái trẻ thấm mồ hôi, màu môi tươi đẹp, một cơn gió thổi tới, mái tóc đen bay nhẹ bên vành tai trắng nõn.
Điền Diệu Tổ ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp của Lục Giai Giai, anh ta lại càng kích động hơn: “Em Lục, nào, anh giúp em lau mồ hôi!”
Khăn tay của anh ta rất trắng nhưng tay cầm khăn lại vừa béo vừa xấu, trong móng tay còn kẹt bùn.
Lục Giai Giai lùi lại một bước với vẻ ghét bỏ: “Anh gọi ai là em hả, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là cách xa tôi một chút, bằng không tôi sẽ đi tố cáo anh.”
Thấy Lục Giai Giai phản ứng dữ dội như vậy, Điền Diệu Tô trực tiếp làm rõ: “Em Lục, anh thật sự rất thích em, em xem, anh hai em lấy chị sáu của anh, anh lấy em, không phải chúng ta thân càng thêm thân sao?”
“Anh bị điên à, cho dù tôi có độc thân cả đời cũng không thể nhìn trúng anh.” Lục Giai Giai nhìn chằm chằm vào Điền Diệu Tổ với vẻ cảnh giác: “Tuổi đã lớn như thế còn dựa vào cha mẹ mình nuôi sống, từ nhỏ đến lớn chưa từng một lần ra đồng, bản thân thì ăn đến béo núng béo nính ra, còn cha mẹ của mình thậm chí là cháu gái mình thì đói đến mức chỉ còn da bọc xương, anh có một chút tiềm chất làm người nào không, não tàn cũng sẽ không gả cho anh!”
Điền Diệu Tổ nhíu mày: “Anh làm sao? Anh là con trai trong nhà, nhà họ Điền dựa vào anh nối dõi tông đường, còn nữa, cha mẹ anh tốt với anh không được sao? Đợi em gả qua đó, anh có thể đảm bảo không để em phải làm gì hết, cứ để cha mẹ anh ra đồng nuôi hai người chúng ta.”
“… Anh cút hộ tôi cái.” Lục Giai Giai quay người rời đi.
Buổi trưa cô nhất định phải nói lại tình hình vừa rồi với mẹ Lục mới được.
Lục Giai Giai không muốn dây dưa với Điền Diệu Tổ nữa, cũng không muốn truyền ra tin đồn vô căn cứ gì hết.
Ngay cả thời hiện đại còn có ngôn luận như “bản thân không có điểm yếu thì chẳng ai nhắm được vào,” càng đừng nói là thời đại năm bảy mươi.
Đều nói đừng quan tâm mấy lời đồn đãi vô căn cứ, nhưng sống ở trên đời này, lời bịa đặt thật sự có thể giết chết người, thậm chí có thể trở thành lý do để những người khác công kích bạn.
Điền Diệu Tổ thấy Lục Giai Giai rời đi nên nôn nóng.
“Em Lục, em đừng đi, anh thật sự thích em mà.” Điền Diệu Tổ tiến lên, một tay nắm lấy tay Lục Giai Giai, một tay khác trực tiếp ôm eo cô lại.
“!” Vậy mà còn có người không biết xấu hổ như thế?
Lục Giai Giai lập tức xù lông nhím, duỗi tay cào lên mặt Điền Diệu Tổ, trực tiếp cào ra vết máu.
Trên mặt Điền Diệu Tổ đau nhức, anh ta từ nhỏ đã được mẹ Điền chiều như chiều vong, ngón tay đứt một tí cũng có thể vừa gào vừa khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận