Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 176: Ở riêng 1

“Con nghe mẹ nói, mẹ biết con thương con bé đó.” Mẹ Lục ưỡn ngực: “Yên tâm đi, mặt đỏ cứ để mẹ hát, con hát mặt trắng là được.”
Lục Giai Giai nửa hiểu nửa không gật đầu, nhưng ngay sau đó mẹ Lục đã kêu một câu: “Con gái mẹ thương người quá.”
Đột nhiên Lục Giai Giai rùng mình một cái.
Mẹ Lục chạy qua đó vỗ cửa phòng hai, Luc Cương Quốc chạy qua mở cửa, còn chưa lên tiếng đã bị mẹ Lục đấm vào ngực: “Mày nói xem phòng hai tụi mày có thấy thẹn hay không hả? Tao đã nói con vợ mày không có lòng tốt, nhưng em gái mày vẫn cho con gái mày vào phòng ngủ hai ngày, mày nói xem tụi mày tính toán nó như vậy có thấy xấu hổ không hả? Trong lòng có hổ thẹn không?”
Cái gì, cô út cho Lục Viên ngủ trong phòng?
Điền Kim Hoa ở trong phòng bò dậy khỏi giường, nghiêng đầu nghe động tĩnh bên ngoài.
Trên mặt cô ta lộ ra nụ cười, Lục Hảo nhìn nụ cười trên mặt cô ta mà im lặng không nói gì, rời mắt đi với vẻ ghét bỏ.
Mà phòng cả cũng nghe thấy những lời này của mẹ Lục, đột nhiên trong lòng Trương Thục Vân thấy nhạt thếch: “Gần đây em gái không thích Châu Văn Thanh nữa, trở nên tốt giống như trước đây vậy, phòng hai có hơi quá đáng rồi, bây giờ em gái còn đang nuôi gia đình, sao bọn họ lại nhiều tâm nhãn như thế?”
“Bớt nói nhiều lời như vậy đi, mẹ tự biết xử lý mà em.” Lục Ái Quốc nhíu mày.
Theo lý mà nói, phòng cả không tiện quản chuyện của phòng hai, nhưng phòng hai bắt nạt em gái anh ta thì không được, xem ra ngày mai anh ta nhất định phải đánh tiếng với phòng hai mới được.
Lục Cương Quốc gần như không ngóc đầu lên được khi ở trước mặt mẹ mình: “Mẹ, con có lỗi với em gái!”
“Thằng hai, câu này mày nói một lần còn dễ nghe, nhưng nói nhiều lần như vậy cũng không có lấy một hành động thực tế nào cả, tao cũng chịu đủ việc phải dọn cứt cho phòng hai chúng mày lắm rồi.” Mẹ Lục bĩu môi: “Phòng hai tụi mày ra ở riêng đi, tao cũng chẳng muốn quản chuyện vớ vẩn của tụi bây nữa.”
“Ra ở riêng ấy ạ?” Lục Cương Quốc giật nảy mình, cả đời này anh ta cũng chưa từng nghĩ đến việc chia nhà.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Sao hả? Tụi mày không ra ở riêng còn muốn để hai vợ chồng già tụi tao nuôi tụi mày cả đời à, Lục Cương Quốc, mày cũng gần ba mươi rồi, con cái cũng có bốn đứa, nên là mày hết sức hiếu thuận, lại còn trông mong bọn tao nuôi mày nữa.”
“!” Điền Kim Hoa vốn còn đang vui vẻ vì em chồng bằng lòng nuôi Lục Viên, như vậy phòng hai bọn họ không chỉ có thể giảm áp lực, mà nói không chừng thật sự có thể lấy được phòng của em chồng.
Dù sao con bé Lục Viên đó lớn lên cũng rất được người thương, ở chung lâu rồi, em chồng chắc chắn sẽ có cảm tình với cô bé.
Còn nữa, nhận cô làm mẹ cũng không phải không có, đợi thời gian lâu dần, em chồng còn đành lòng nhìn cháu gái mình không có chỗ ở hay sao?
Nhưng không ngờ bây giờ mẹ Lục lại nói muốn dọn họ ra ở riêng, bà ta điên rồi sao?
Phòng hai có cháu trai trưởng của nhà họ Lục đấy.
Đại Sơn chính là bé trai, khác hẳn với đám con gái!
Cô ta muốn chạy xuống giường chất vấn nhưng chân vừa chạm vào giày đã rụt cổ về.
Lục Cương Quốc trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, anh ta gãi đầu, nôn nóng: “Mẹ…”
Lục Giai Giai có hơi không hiểu hành động của mẹ Lục nhưng cũng biết sớm muộn gì cũng không tránh khỏi chuyện chia nhà này.
Điền Kim Hoa thật sự quá biết gây rối, phòng hai toàn chuyện rối như tơ vò, đã dựa vào cả gia đình lớn nuôi mà còn không biết an phận thủ thường, đã vậy còn ngang nhiên tính kế người khác.
Hơn nữa anh hai cô quá thật thà, tính cách đó tạo thành anh ta không biết xử lý sự tình, lúc đầu mẹ Lục cũng biết Lục Cương Quốc làm gì cũng không đưa ra được chủ ý cho nên mới tìm cô gái có tính cách cường thế và có chủ kiến ở nhà bên cạnh.
Nhưng không ngờ Lục Cương Quốc lại đi thích cái thứ như Điền Kim Hoa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận