Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 663: Cô ta có hối hận không?

Đại Sơn lại rót ít nước vào miệng của Điền Kim Hoa nhưng không có tác dụng.
Lúc trời sáng, Điền Kim Hoa mở mắt, đôi mắt của Đại Sơn sáng ngời, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi, mẹ không chứ?”
Điền Kim Hoa vừa hé miệng lại ho một tiếng dữ dội, cô ta ngồi dậy, nôn một ngụm máu lên người Đại Sơn, sau đó hết ngụm này tới ngụm khác, giống như muốn nôn hết máu cả người ra vậy.
Hai mắt Đại Sơn chết lặng, cảm giác được nhiệt độ của chất lỏng nhưng cả người lại lạnh toát, cậu bé run lên, nhìn gương mặt đáng sợ của Điền Kim Hoa, hé miệng nhưng có thể nào cũng không phát thành tiếng.
Điền Kim Hoa nôn xong lại ngã mạnh xuống đất, cô ta đã không còn sức mở mắt nữa.
Đại Sơn vẫn ngây người ra như cũ, giống như không nắm được quyền kiểm soát cơ thể, con ngươi co rụt lại, cơ thể đang phát run.
Sau nửa tiếng đồng hồ, cậu bé chạy đi ra sức đập cửa, muốn gào thành tiếng nhưng có thể nào cũng không phát ra tiếng được.
Cậu bé đập đến mức tay túa máu, sau đó rụt vào trong góc, nhìn Điền Kim Hoa với vẻ mặt dại ra.
Liên tiếp ba ngày, mẹ Điền tới đưa cơm từ cửa nhỏ, đây là cánh cửa đặc biệt được thiết kế lúc Đại Sơn mới bị nhốt.
Đại Sơn không lên tiếng, có sức thì đập cửa, những thời điểm khác đều nhìn Điền Kim Hoa trên giường.
Một đêm tối cuối cùng, Điền Kim Hoa lại mở mắt, cô ta nhìn Đại Sơn trong góc, không biết có phải vì đại hạn đến rồi không mà trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện trước kia.
Cô ta có hối hận không?
Bản thân cô ta cũng không biết.
Cô ta chỉ muốn mẹ có thể cười với cô ta, ôm cô ta giống như với em trai vậy.
“Lão lục, mày phải tốt với em trai, em trai mới là trụ cột trong nhà, ăn ít làm việc nhiều vào, nếu em trai mày bị thương dù chỉ một cọng tóc thì tao cũng sẽ đánh gãy chân mày.”
“Con gái toàn là lũ ăn hại, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, sau này mày đẻ con gái cũng phải như mẹ, bằng không có gì mày tự chịu.”
“Lão lục, em trai mới là người thân nhất của mày, mẹ còn trông mong em trai mày chăm sóc lúc về già, nếu như mày không thương em thì mẹ phải làm thế nào?”
“Lão lục…”
Đây đều là những điều mẹ cô ta dạy cho cô ta, tại sao lại là cô ta sai?
Điền Kim Hoa chậm rãi nhắm mắt lại.

Đại Sơn không biết đã qua bao lâu, cậu bé chỉ biết nhìn người phụ nữ trên giường, trong không khí tản ra một mùi kỳ quái, cậu bé không ngủ, thậm chí ngay cả con mắt cũng lười chớp.
Cậu bé không ăn nữa, cũng không uống nước nữa.
Qua hai ngày, Lục Giai Giai đang ở nhà học thuộc sách lịch sử thì Lý Phân đỡ bụng từ bên ngoài đẩy cửa vào, cô ta thở hổn hển: “Tiết Ngạn, cậu mau tới nhà họ Điền ngăn anh hai lại đi, anh ấy điên rồi, mấy người cũng ngăn được anh ấy, anh ấy sẽ đánh chết Điền Quang Tông mất.”
Lục Giai Giai giật nảy mình: “Sao vậy ạ?”
“Là Điền Kim Hoa, cô ta chết rồi hơn nữa đã chết được hai ngày.” Lý Phân chống vào khung cửa, vất vả lắm mới nhả ra được vài câu.
Tiết Ngạn lập tức giao Bạch Đoàn cho Lục Giai Giai: “Anh qua đó xem sao trước.”
Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn hỏi: “Điền Kim Hoa đã chết, sao anh hai có khả năng sẽ phát điên được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Phân và Lục Giai Giai vội tới nhà họ Điền: “Là Đại Sơn, bọn họ vẫn luôn nhốt Điền Kim Hoa với Đại Sơn lại, đứa trẻ đó nhìn thấy Điền Kim Hoa chết từ từ, lại ở cạnh thi thể hai ngày, bây giờ đã chết lặng đi rồi, cho dù gọi thế nào cũng không có bất cứ động tĩnh gì, đôi mắt chỉ dại ra nhìn về một chỗ thôi.”
Lục Giai Giai sững sờ, đôi mắt hiện vẻ khiếp sợ: “Bọn họ điên rồi sao?”
Một đứa bé tám tuổi nhìn mẹ ruột của mình chết lại còn ở cạnh thi thể hai ngày, làm sao có thể không bị bệnh được.
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi, hơn nữa Điền Kim Hoa gầy thành ra như thế, tình trạng chết chỉ sợ càng dọa người hơn, một người đàn ông cũng chưa chắc đã có thể chịu được huống chi là một đứa trẻ.
Đêm tối, yên tĩnh không người, một đứa trẻ và một người phụ nữ đã chết ở chung…
Lục Giai Giai nhanh chóng lắc đầu, cô ôm chặt Bạch Đoàn trong lòng, khàn giọng bảo: “Người nhà họ Điền thật đáng chết!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận