Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 326: Người nhà họ Trương tới 1

Lục Thảo bĩu môi: “Lục Giai Giai, chị đừng coi thường Tiết Ngạn, tuy rằng anh ta thoạt nhìn hung dữ, không dễ ở chung, nhưng con người rất tốt, nếu như chị thích thì mau gả cho anh ta đi, bằng không sẽ bị người ta cướp mất đó.”
Suy nghĩ của cô ta quá rõ ràng, Lục Giai Giai vừa cười vừa nhìn về phía Lục Thảo: “Cô vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn, cô với Châu Văn Thanh hẹn hò lâu như vậy rồi, vậy mà chỉ có một mình tôi biết, không phải anh ta không có ý với cô đấy chứ, bằng không sao lại không nói cho người khác biết?”
“Chị nói lung tung, Văn Thanh không phải người như chị nói.” Sau khi Lục Thảo nổi giận lại nhìn Lục Giai Giai với vẻ đề phòng: “Chúng ta đang nói chuyện của Tiết Ngạn, chị nhắc đến Châu Văn Thanh làm gì? Có phải chị vẫn chưa buông được Châu Văn Thanh, chị muốn cướp anh ấy với tôi đúng không?”
“…”
“Tôi nói cho chị biết, chị nên từ bỏ ý định đó thì hơn, cho dù chị lớn lên ưa nhìn thì Châu Văn Thanh cũng không nhìn trúng chị đâu, anh ấy nói anh ấy chỉ thích tôi thôi.”
“…” Lục Giai Giai nhanh chóng gật đầu: “Vậy chúc các cô sẽ thành người một nhà.”
“Quả nhiên chị tức tối.” Lục Thảo cười lạnh: “Lục Giai Giai, từ nhỏ đến lớn cái gì chị cũng mạnh hơn tôi, thứ mà tôi muốn đều ở chỗ chị hết, bây giờ người đàn ông mà chị thích lại thích tôi, chị nhất định rất khó chịu chứ gì?”
Lục Giai Giai: “…”
Cô cảm thấy đầu Lục Thảo bị chập mạch rồi, vội đẩy nhanh bước chân rời đi.
Lục Thảo thấy cô chạy trối chết lại vuốt bím tóc to của mình ngâm nga.
Lục Giai Giai đến nơi làm việc, cô ngồi xuống mở sổ ghi chép ra.
Cảm mạo quá khổ sở, Lục Giai Giai nhịn đến mức khóe mắt đỏ hoe, thi thoảng còn chảy nước mắt.
“Đồng chí Lục, sao cô lại khóc?” Triệu Xã Hội vừa bước vào đã nhìn thấy Lục Giai Giai đang lau nước mắt, anh ta vội vàng tiến lên, siết chặt nắm đấm vang răng rắc: “Ai bắt nạt cô, cô nói cho tôi biết, tôi sẽ dạy dỗ anh ta giúp cô!”
Lục Giai Giai vội vàng lắc đầu: “Không có, không có…”
Cô khịt mũi, giọng hơi khàn: “Tôi chỉ cảm thôi.”
“Tiết Ngạn thật quá đáng, cô đi theo anh ta làm việc mà lại bị cảm!”
Triệu Xã Hội nổi giận đùng đùng đấm xuống bàn một cái.
Nếu như Lục Giai Giai đi làm việc với anh ta, anh ta nhất định sẽ bảo vệ cô chặt chẽ, cho dù đổ mưa anh ta cũng sẽ chắn trước người cô, nhất định sẽ không để cô cảm mạo.
Âm thanh to lớn thu hút ánh mắt của những người khác, mọi người như có như không quan sát Lục Giai Giai và Triệu Xã Hội.
“…” Lục Giai Giai sững sờ, hoàn toàn không hiểu mạch suy nghĩ của Triệu Xã Hội.
Cô cảm mạo thì liên quan gì đến Tiết Ngạn?
“Đồng chí Triệu, anh vẫn nên đi làm việc mau đi.” Lục Giai Giai lập tức đăng ký xong cho Triệu Xã Hội, sau đó nhắc nhở anh ta nên đi.
Triệu Xã Hội hơi do dự, trên gương mặt kiên cường ngày thường lộ ra chút ngại ngùng: “Đồng chí Lục, nhà chúng tôi quyết định dùng tiền lương và trợ cấp mua một chiếc xe đạp, đến khi đó vào thị trấn sẽ rất thuận tiện, nếu cô muốn dùng có thể tới nhà chúng tôi mượn.”
“Mua xe đạp sao?” Lục Giai Giai hơi dừng lại.
Thời đại này xe đạp tương đương với Mercedes ở thời hiện đại.
Cô lễ phép khách sáo: “Cảm ơn.”
Triệu Xã Hội thấy Lục Giai Giai cười ngoan ngoãn với anh ta, trong nháy mắt đầu óc mơ màng: “Không cần, đồng chí Lục muốn dùng lúc nào cũng được.”
“…” Lục Giai Giai muốn nói rõ với Triệu Xã Hội nhưng xung quanh đều là thôn dân, hơn nữa cô và anh ta xưa nay chưa từng ở riêng với nhau nên hoàn toàn không có cơ hội khuyên anh ta đừng có suy nghĩ khác với cô.
Khi Tiết Ngạn đi qua nhìn thấy Triệu Xã Hội đang gãi ót mình một cách ngớ ngẩn, ánh mắt của anh tối đi, đi đến bên cạnh anh ta.
Triệu Xã Hội vừa trông thấy Tiết Ngạn đã lập tức mang vẻ mặt bất thiện, nhưng xung quanh quá đông người, nếu như xảy ra xung đột trước mặt mọi người sẽ không tốt cho danh tiếng của Lục Giai Giai.
Anh ta đi lấy nông cụ với vẻ hung dữ.
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn đi qua, như thường lệ đăng ký cho anh, trong quá trình còn hỏi: “Anh không bị cảm chứ?”
Tiết Ngạn lắc đầu.
Lục Giai Giai thân thiết dặn dò: “Hôm nay em không đi, một mình anh phải cẩn thận một chút, mệt thì dừng lại nghỉ ngơi, đừng chỉ mải làm!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận