Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 151: Vậy mà cô lại nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình! 2

Tiết Dương liếc mắt nhìn Lục Giai Giai dưới ánh mặt trời, khi cô cười lên trông vô cùng yên tĩnh và ngoan ngoãn, vừa nhìn đã biết là loại vô cùng dễ bắt nạt.
Cậu bé quay mặt đi một cách mất tự nhiên, qua một lúc mới đáp: “Cũng được.”
Lục Giai Giai đưa siêu nước quân dụng trong tay cho Tiết Dương, Tiết Dương miệng thì chê nhưng tay lại trực tiếp rót một bát.
Vừa uống một hớp, Lục Giai Giai đã tò mò hỏi: “Có phải nước chị mang tới vô cùng ngon không? Anh cả em nói em vừa khóc vừa gào đòi uống nước chị đưa, chị đoán em thích uống nước đậu xanh phải không? Vì chị có thêm đường vào.”
“…” Sắc mặt của Tiết Dương lúc đỏ lúc trắng, cậu bé nổi giận nói: “Ai thích uống nước chị đưa, tôi mới không…”
“Tiết Dương…” Giọng nói truyền tới từ đồng lúa cách đó không xa, Tiết Ngạn ném cái liềm sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Tiết Dương.
“…” Tiết Dương không ngờ anh cả đi lại nhanh như thế, cơn bực bội trên người lập tức tiêu tan, cậu bé quay người đối lưng với Lục Giai Giai và Tiết Ngạn, uống nước với vẻ tủi thân vô cùng.
“Em ấy sao thế?” Lục Giai Giai hỏi với vẻ khó hiểu.
Tiết Ngạn đáp với vẻ mặt không có cảm xúc: “Nó ngại.”
Tiết Dương: “…”
Lục Giai Giai lại hiểu ra, cô dặn dò: “Anh cũng mau uống nước đi, ấm nước vừa mở, không uống nhanh lát nữa sẽ nóng đấy, còn cả bác trai nữa, cũng gọi bọn họ qua đi.”
Lục Giai Giai xách giỏ định đi.
Không biết có phải từng học múa hay không mà eo của Lục Giai Giai vô cùng mảnh khảnh, hôm nay cô mặc một chiếc máy bo eo, không định ra đồng mà chỉ tính đợi người nhà họ Lục uống nước bên dưới đại thụ.
Chủ yếu là trời nóng quá, mặc váy là mát nhất rồi.
Cô vừa xách nước đi suốt một đường nên có hơi mệt, lúc đi đường hơi duỗi eo, định không ngừng cố gắng.
Kết quả cơ thể vừa mới ngửa về sau thì sau lưng đã có một bàn tay to đỡ lấy.
Hơi nóng trên người Tiết Ngạn vốn khá vượng, bây giờ lại là mùa hè, Lục Giai Giai chỉ cảm thấy eo mình như bị đốt, hơn nữa, không biết có phải vì tiếp xúc với người khác giới hay không mà cô cảm thấy eo mình hơi mềm nhũn giống như hơi nóng trên người Tiết Ngạn bao bọc lấy cả người mình vậy.
Sau vài giây, Lục Giai Giai tránh đi, quay đầu trừng to mắt nhìn Tiết Ngạn, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Anh làm gì thế?”
Tiết Ngạn thu tay lại với vẻ bình tĩnh, ngón tay cuộn lại, nhưng gốc tai không dễ bị người phát hiện lại hơi đỏ lên: “Tôi tưởng cô sắp ngã.”
Hóa ra là sợ cô ngất xỉu à, cũng đúng, Tiết Ngạn hoàn toàn không có khả năng chiếm lời của cô.
Dù sao thì lần đầu tiên cứu cô cũng đã từng nói không có hứng thú với cô mà.
Quá xấu hổ, Lục Giai Giai cảm thấy mình tự luyến quá rồi, vậy mà lại nghi ngờ ân nhân cứu mạng của mình.
Cô phỉ nhổ bản thân trong lòng, lại chột dạ nhìn trái nhìn phải, miễn cưỡng giảo biện: “Vừa rồi em không có ý đó, anh đừng hiểu lầm, ý em là... là… uống đủ nước chưa?”
“Có hơi không đủ.” Ngoài mặt Tiết Ngạn rất bình tĩnh và tự nhiên, ngẩng đầu uống vài ba hớp đã hết gần nửa bát, sau đó đưa bát về phía Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai thấy anh không nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô xách cái giỏ đi lại gần anh, sau đó mở bình gốm rồi nhẹ nhàng nghiêng bình.
Trong bình lớn này đựng nước của bảy người, có hơi nặng, Lục Giai Giai sợ đổ nên cố gắng hết sức cầm chắc tay.
Nước chậm rãi đổ ra nhưng vẫn có vài giọt lãng phí rơi xuống đất.
“Đừng lãng phí.” Tiết Ngạn duỗi tay cầm bên mép giúp giảm nhẹ lực, đồng thời một ngón tay đè lên ngón áp út của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cảm thấy nơi bị đụng vào rất nóng, động tác ma sát khiến tay cô tê dại, cô chớp mắt, muốn rút tay mình về nhưng vẫn nhịn lại.
Tiết Ngạn rót một bát nước rồi để thẳng bình, sau đó đóng nắp giúp cô.
“Em... em đi trước nhé.” Lục Giai Giai dùng sức nhấc cái giỏ lên sau đó nhấc chân phi như bay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận