Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 493: Đăng ký kết hôn 4

Cô chọn vài món mỹ phẩm mua được ở thị trấn mấy hôm trước rồi trang điểm nhẹ lên.
Lý Phân và mấy cô gái trong thôn đều tới tiễn Lục Giai Giai.
Bọn họ ríu ra rú rít vây quanh cô, mấy người này nói chuyện không tồi.
Nữ trưởng bối lớn tuổi cùng thôn cũng sẽ vào phòng ngắm tân nương, bác gái cả Triệu đi vào nhìn Lục Giai Giai.
Ngày thường Lục Giai Giai đã môi hồng răng trắng, bây giờ hơi trang điểm nhẹ, nét mặt càng tinh tế hơn, một đôi mắt to xinh đẹp có thể khiến người mê hoặc.
Thật là lời cho tiểu tử nhà họ Tiết đó quá, nhà bọn họ không có cái phúc ấy.
Vẫn là Xã Hội khiến người thất vọng.

Bác gái cả Lục nhìn thấy hôn lễ nở mày nở mặt của Lục Giai Giai mà lại nghĩ đến Lục Thảo.
Nếu như cô ta có thể an phận một chút thì cũng có thể gả đi một cách có thể diện rồi.
Bên này, Lục Thảo đang lén lút thò đầu vào nhà Lục Giai Giai.
Hôm qua cô ta nghe nói Lục Giai Giai đã đăng ký kết hôn với Tiết Ngạn.
Cuối cùng thì mục đích của cô ta cũng đạt thành.
Thật sự không biết thím hai nghĩ thế nào mà lại gả Lục Giai Giai cho Tiết Ngạn, cứ đợi sau này sống đời cơ cực đi.
Nhưng Lục Thảo nhìn thấy bác gái cả Lục, nghĩ đến hôm nay có thể tới nhà họ Tiết ăn một bữa thật ngon lại không nhịn được mà chảy nước miếng.
Khoảng mười giờ, Tiết Ngạn dẫn Vương Chấn Quốc và một vài thanh niên chạy tới đón dâu.
Anh vẫn mặc bộ đồ Liệt Ninh màu xanh lá đậm đó, khi không có người để so sánh, Tiết Ngạn chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Bây giờ đột nhiên đứng trong đám người, khí chất trên người cũng vượt qua đàn ông thôn quê bình thường, nổi trội hơn hẳn.
“Đón tân nương thôi!” Có người hô.
Tiết Ngạn khẩn trương xắn tay áo, Lục Giai Giai được ba anh trai lần lượt cõng ra cửa.
Vừa ra cửa đã khiến đội đón dâu nhìn mà hoa cả mắt.
Không ngờ cuối cùng lại lời cho tên đàn ông già Tiết Ngạn này quá.
Triệu Xã Hội lại tức đỏ mắt.
Lục Ái Quốc nhìn Tiết Ngạn với vẻ bất thiện: “Nếu như cậu dám không tốt với em gái tôi, cho dù tôi có liều mạng cũng đánh chết cậu.”
“Sẽ không.” Tiết Ngạn căng thẳng đón Lục Giai Giai, chỉ sợ làm cô rớt.
Lục Giai Giai buồn cười nhéo lỗ tai của Tiết Ngạn một cái, cả người anh run lên.
“Đừng lộn xộn.” Giọng nói của Tiết Ngạn vừa nhỏ vừa trầm.
Lục Giai Giai thấy anh cùng tay cùng chân, hai mắt vẫn luôn nhìn con đường dưới chân, sợ anh vấp ngã, lúc này mới buông tay ra.
Nhà chính hai gian của nhà họ Tiết đã xây xong, của hồi môn của Lục Giai Giai vừa vào cửa đã lập tức được trải lên giường, rất dày và vô cùng mềm mại.
Một loạt đồ gia dụng như tủ cũng lần lượt được đưa vào.
Người trong thôn cảm thán người nhà họ Lục thương con gái quá, vậy mà lại tặng nhiều đồ như thế.
Lục Thảo dẫn Châu Văn Thanh theo phần lớn người đi vào, hai người đều qua đây ăn chực uống chực.
Dù sao thì bác gái cả Lục cũng đã giao tiền mừng rồi, bọn họ sẽ không giao nữa.
Cô ta vừa vào đã nhìn thấy căn nhà mái ngói của nhà họ Tiết, trong đôi mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, nhưng rất nhanh đã bĩu môi.
Mấy thứ này cũng chỉ có Lục Giai Giai mới thích.
Lục Thảo ở trong sân nhìn, trông thấy cơm canh cách đó không xa, đôi mắt chỉ hận không thể dán lên đó.
Châu Văn Thanh cũng đói đến không còn sức lực gì, anh ta vừa nhìn chằm chằm vào đồ ăn vừa thở dài ngao ngán.
Lục Giai Giai lớn lên xinh đẹp lại có học vấn như thế, vậy mà lại chọn gả cho một thằng chân đất nhà quê, thật không có mắt nhìn.
Còn không bằng gả cho anh ta, chít ít sau này anh ta về thành phố, Lục Giai Giai cũng có thể trở thành người thành phố.
Đến lúc giao tiền mừng, Lục Thảo và Châu Văn Thanh đều giả bộ không nhìn thấy.
Bác gái cả Lục nhìn thấy hai người bọn họ, muốn kéo bọn họ đi, nhưng xung quanh có nhiều người quá, bà ta vừa đi qua đã có vài ánh mắt liếc nhìn rồi.
Hôm nay là ngày đại hỷ của Lục Giai Giai, nếu như làm ầm lên sẽ có ngụ ý không tốt đối với đội vợ chồng trẻ.
Chỉ cần hai người này không làm ầm lên thì bác gái cả Lục cứ trực tiếp coi như mình bị mù, làm như không thấy gì hết.
Buổi trưa, thức ăn vừa lên, Lục Thảo đã cầm đũa gắp đồ ăn, còn nhanh hơn các bà cụ đã luyện rất nhiều năm trong thôn.
Bà cụ chậm hơn một bước: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận