Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 317: Bọn họ không đồng ý cho lắm

Suy nghĩ đấu tranh một lúc, Tiết Ngạn biết bây giờ vẫn chưa thể, Lục Giai Giai vừa mới đồng ý qua lại với anh, lỡ như dọa sợ rồi, hoặc là phát hiện ra mặt u ám của anh sẽ sợ hãi chạy mất thì phải làm sao?
Tiết Ngạn cắn một miếng bánh bao, ánh mắt rơi lên tay Lục Giai Giai, khàn giọng bảo: “Anh xem tay thế nào rồi.”
“Không sao mà.” Lục Giai Giai không để ý.
Tiết Ngạn lại nói: “Để anh xem.”
Lục Giai Giai thấy anh quan tâm mình mới duỗi tay cho anh xem: “Đã đóng vảy rồi.”
Tiết Ngạn duỗi tay nắm lấy, sờ ngón tay của Lục Giai Giai và nhìn thật kỹ.
Trên bụng ngón tay của anh có vết chai, mỗi lần chạm vào đều ma sát một cái, rất ngứa, hơn nữa tay anh nóng, Lục Giai Giai muốn rút tay mình về: “Không sao, ăn cơm đi.”
Tiết Ngạn không đáp lại cô, tầm nhìn rơi lên miệng vết thương trên ngón tay của Lục Giai Giai, nhưng ngón tay lại đụng tới đụng lui.
Lục Giai Giai: “…”

Lục Thảo ăn xong cơm trưa lại lén lút rời khỏi nhà, ra sau núi hẻo lánh.
Châu Văn Thanh bước ra từ phía sau một cái cây, Lục Thảo đưa quả trứng gà cho anh ta: “Đây là em lén gom được đấy, chưa nấu đâu, anh tự nghĩ cách nấu đi.”
Châu Văn Thanh nhíu mày, gạt mái tóc chắn trước mắt, nói: “Lần sau cố hết sức nấu chín nhé.”
“Em biết rồi.” Lục Thảo hơi nôn nóng: “Khi nào anh mới tới nhà em cầu hôn đây? Gần đây mẹ em lại bắt đầu tìm bà mai cho em, muốn gả em ra ngoài.”
Châu Văn Thanh hơi dừng lại, anh ta nhìn Lục Thảo vừa lùn vừa béo, trong đáy mắt lóe lên vẻ chán ghét: “Đợi đã, em biết cha mẹ anh đều ở thành phố, bọn họ vừa mới biết chuyện của anh, anh nhất định phải nói rõ ràng với bọn họ, không muốn khiến em theo anh một cách không minh bạch.”
Sắc mặt của Lục Thảo đỏ lên, cô ta vuốt bím tóc to của mình, xấu hổ hỏi: “Cha mẹ anh vẫn hài lòng về em chứ?”
Vẻ mặt của Châu Văn Thanh cứng ngắc: “Bọn họ không đồng ý cho lắm.”
Giữa trưa, mọi người làm việc đồng áng cả ngày nên trên cơ bản đều đang ngủ trưa, ở nơi này lại hẻo lánh, lúc yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng chim kêu.
Gió vừa thổi qua, tiếng thì thào của Châu Văn Thanh rơi vào trong tai Lục Thảo.
Động tác vuốt bím tóc của cô ta dừng lại, ánh mắt chợt sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Châu Văn Thanh, nghiêm mặt hỏi: “Cha mẹ anh không đồng ý? Tại sao bọn họ không đồng ý?”
Tuy Châu Văn Thanh là thanh niên trí thức từ thành phố tới nhưng phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, hơn nữa thành phần của nhà họ Lục tốt, chú hai của cô ta còn là đại đội trưởng, bọn họ có tư cách gì mà không đồng ý.
“Bọn họ không muốn anh kết hôn ở nông thôn.” Châu Văn Thanh bày ra vẻ mặt khó xử và buồn bã: “Cô gái nhà bên lớn lên cùng anh đến bây giờ vẫn đang ở thành phố đợi anh, cha mẹ anh cảm thấy hổ thẹn với cô ấy cho nên trong lúc nhất thời chưa có cách nào chấp nhận em.”
Trong đầu Lục Thảo lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: “Vậy mà trong thành phố còn có người đợi anh sao?”
Cô ta vốn muốn nổi giận nhưng không ngờ đến bây giờ Châu Văn Thanh vẫn còn được tranh giành như thế, ngay cả trong thành còn có cô gái đang đợi anh ta.
Cô ta chỉ có thể thu lại vẻ hung dữ trên gương mặt, giả bộ giậm chân: “Vậy phải làm sao đây? Anh biết thành ý của em dành cho anh mà, anh cũng thích em, lẽ nào vì cha mẹ anh không đồng ý mà chúng ta không thể ở bên nhau hay sao?”
“Cho nên anh đang cố hết sức trao đổi với bọn họ đây.” Châu Văn Thanh nhìn Lục Thảo và cười rất đỗi dịu dàng, nhưng nếu nhìn kỹ lại có một loại ý tứ âm mưu đã thực hiện được: “Đợi vài ngày nữa anh sẽ gửi một lá nữa cho bọn họ, bày tỏ rõ thái độ của anh, nói với bọn họ anh nhất định phải lấy em.”
“Văn Thanh.” Lục Thảo vốn hơi bất mãn nhưng thấy Châu Văn Thanh đứng về phía cô ta như vậy, trong lòng lại cảm động, cô ta nắm ngón tay của anh ta: “Anh yên tâm, cho dù ai muốn lấy em thì em cũng sẽ không gả cho anh ta đâu, em chỉ thích mình anh thôi.”
Cô ta đang thâm tình thì ngửi thấy mùi phân heo, nhưng sự cảm động trong lòng cô ta đã sớm lấn át chút mùi đó rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận