Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 160: Không quản được!

Ngón tay của cô bé siết chặt đôi giày trong tay, mang theo gọng nức nở tự trách: “Là cháu có lỗi, để em ngã.”
Trong lòng Lục Giai Giai có hơi nặng nề, ở thời đại phổ cấp giáo dục mấy chục năm sau vẫn còn có người quen đổ chuyện em trai em gái bị thương lên đầu chị gái anh trai, càng đừng nói là hiện tại.
Nhưng Điền Kim Hoa cũng không thử nghĩ xem Lục Viên mới mấy tuổi, bản thân cô bé vẫn là đứa trẻ còn cần được cha mẹ chăm sóc.
Lục Giai Giai cố gắng kéo khóe miệng: “Không sao, hôm nay Tiểu Viên ngủ với cô út nhé.”
Cô dắt Lục Viên đi qua phòng anh hai và chị hai, gõ cửa phòng vài cái.
Điền Kim Hoa gần như lập tức chửi ầm lên ngay khi tiếng gõ cửa vang lên: “Gõ cái mẹ gì, cửa mở đấy, con ranh con chết tiệt, bà đây còn chưa tìm mày tính sổ đâu, mày còn muốn để bà mời mày vào nữa à.”
Lục Viên sợ hãi rụt cổ lại, Lục Giai Giai mím môi, gương mặt nhỏ căng lên đáp: “Anh hai, em tìm anh có chuyện.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn.
Lục Cương Quốc vội vàng chạy ra, dụi mắt hỏi: “Em gái, sao thế?”
“Giày của anh.” Lục Giai Giai tức giận ném vào trong phòng Lục Cương Quốc.
Lục Cương Quốc nhìn sắc mặt của Lục Giai Giai khó coi, gãi ót hỏi: “Em gái, em sao thế?”
“Không sao.” Lục Giai Giai chỉ tức, cô thật sự chướng mắt Điền Kim Hoa nhưng Điền Kim Hoa lại là người mà anh hai cô đòi lấy, thế này không phải trách Lục Cương Quốc hay sao?
Vẫn là vấn đề rất thực tế, cô rất muốn kêu Lục Cương Quốc ly hôn nhưng phòng hai có bốn đứa con, ly hôn rồi các con ai nuôi?
Ban ngày Lục Cương Quốc ra đồng làm việc, hoàn toàn không có thời gian quản các con.
Để chị cả chăm sóc? Phòng cả cũng có bốn đứa con nữa.
Để cha Lục và mẹ Lục chăm sóc? Mẹ Lục lớn tuổi như thế rồi, mỗi ngày làm xong công việc ngoài đồng còn phải chăm sóc con cho anh hai, thế này hoàn toàn không có khả năng.
Kêu cô chăm sóc? Lục Giai Giai tỏ vẻ mình mới mười bảy tuổi, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hơn nữa cô cũng có rất nhiều chuyện phải làm nữa, cũng không thể gom trách nhiệm của người khác lên người mình được?
Hơn nữa còn là bốn đứa trẻ lận!
Bây giờ loại cục diện này hoàn toàn không có cách nào ly hôn.
Còn nữa, một cô gái trẻ như cô nhúng tay vào cuộc hôn nhân của anh em mình, dùng lời của hiện đại mà nói đó chính là không phân rõ nặng nhẹ, không nhìn rõ vị trí của mình.
Cũng không thể vì chị hai cô đánh con đẻ của mình mà em chồng lại ồn ào kêu hai vợ chồng người ta ly hôn đi được, nghe sao cũng không có lý.
Chỉ sợ ở trong mắt người khác đây chính là bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác.
Theo quan điểm của cô, hôn nhân hoàn toàn không phải chuyện một hai câu là có thể phân rõ ràng, đặc biệt là giữa bọn họ còn có bốn đứa con.
“!” Cô tức giận: “Anh hai, hôm nay chuyện Tiểu Dạ bị thương không thể hoàn toàn đổ lên người Tiểu Viên, con bé mới năm tuổi, anh kêu con bé chăm sóc em gái hai tuổi đó là sự thất trách của các anh.”
“Không trách con bé, anh không trách con bé.” Lục Cương Quốc vừa về đến phòng đã ngủ, sau khi anh ta nói xong sắc mặt chợt thay đổi: “Em gái, anh hai không biết!”
“Hôm nay Tiểu Viên ngủ với em, đừng để em biết hai người các anh vì chuyện hôm nay mà mắng Tiểu Viên nữa.” Lục Giai Giai nói xong, nổi giận đùng đùng đá Lục Cương Quốc một cái, sau đó kéo Tiểu Viên đi.
Trừ đứa trẻ đáng thương ra, anh hai cô đúng là tự làm tự chịu, vợ mà mình chọn thì tự mình chịu đi.
Bây giờ cô có thể quản bao nhiêu thì quản bấy nhiêu, trong khả năng cho phép là được.
Bên này, Điền Kim Hoa vẫn luôn lén nghe cuộc đối thoại ở cửa, không nhịn được mà đảo trắng mắt.
Chẳng qua chỉ là một cô em chồng, cũng không biết có chừng mực một chút nào cả, bọn họ dạy dỗ con mình mà cũng đòi quản.
Cũng không phải con cô, quản làm mẹ gì?
Muốn quản con thì tự đi mà đẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận