Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 924: Ngoại truyện Lục Hảo: Nguyện toàn bộ các cô gái đều có thể được đối xử thật lòng 2

Trao thưởng hạng nhất học viện, rất nhiều sinh viên ưu tú ngồi bên dưới sân khấu, Dương Phương Kiến cũng nhìn thấy Lục Hảo, đôi mắt anh ta hơi di chuyển.
Anh ta ở trong ký túc xá hỏi đến cô.
Bạn cùng phòng cảm thán: “Lục Hảo ấy hả, bạn gái tớ học bên học viện của bọn họ, nói cô ấy rất chăm chỉ học hành, hơn nữa suy nghĩ còn kín đáo, chuyện gì cũng sắp xếp vô cùng tốt, sách vở luôn luôn gọn gàng ngăn nắp, quần áo chăn mềm đều gấp vuông như miếng đậu ấy, cũng không biết cô ấy lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy để làm mấy chuyện này nữa.”
Cách ngày, lúc Lục Hảo đang ăn cơm lại gặp được Dương Phương Kiến, anh ta ngồi đối diện với cô: “Lục Hảo phải không, cô còn nhớ tôi không? Tôi tên Dương Phương Kiến, hai, ba tháng trước cô làm mất sổ, là tôi đã trả lại cho cô đó.”
Tướng mạo của Dương Phương Kiến rất nhanh đã khiến Lục Hảo nhớ ra anh ta, cô hơi sững sờ: “Lần trước vẫn chưa cảm ơn anh, anh còn muốn ăn gì không? Tôi sẽ đi gọi cơm cho anh.”
“Không cần đâu, thật ra… lần này tôi tới là muốn làm quen với cô.” Dương Phương Kiến gãi đầu, trông có hơi hàm hậu.
Lục Hảo nghiêng đầu, có hơi không phản ứng lại được.
Cô đã là người trưởng thành, Dương Phương Kiến có ý gì không có khả năng cô không nhìn ra được.
Nhưng cô chưa từng ứng phó với loại chuyện này bao giờ, môi hơi mấp máy, cuối cùng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn học.”
“Tôi biết cô muốn học, tôi chỉ muốn cùng cô tiến bộ thôi.”
“…”
Bắt đầu từ ngày đó, Dương Phương Kiến dậy từ rất sớm gọi cơm cho Lục Hảo, giúp cô xách nước, ngày lễ ngày tết sẽ mua quà nhỏ cho cô.
Tất cả những chuyện này đều khiến Lục Hảo luống cuống tay chân.
Trải nghiệm lúc nhỏ khiến cô rất thiếu tình thương cho nên dù là chuyện rất nhỏ cũng khiến cô cảm động.
Nhưng lý trí nói cho cô biết Dương Phương Kiến sẽ không dễ dàng thích kiểu con gái như cô đến vậy.
Có đôi khi anh ta nói đùa: “Lục Hảo, em rất khó theo đuổi đấy, tôi đã theo đuổi em gần nửa năm rồi, theo từ mùa đông đến mùa hè, nhưng em vẫn không có ý với tôi.”
Lục Hảo nghiêm túc đáp lời: “Dương Phương Kiến, anh đừng theo đuổi tôi, tôi chỉ muốn chăm chỉ học thôi.”
Dương Phương Kiến thở dài một tiếng: “Bỏ đi, ai kêu tôi thích em cơ chứ.”
Lục Hảo không trả lời anh ta, cô không nhìn thấu tâm ý của anh ta, lại cảm thấy có đôi khi mình đã nghĩ quá nhiều.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng nói: “Trước đây tớ cảm thấy anh ta đa tình, tưởng lần này anh ta chỉ chơi đùa thôi, nhưng không ngờ lại theo đuổi cậu suốt thời gian dài như vậy, hơn nữa còn rất dịu dàng và quan tâm nữa.”
Lục Hảo mím môi, cô nằm trên giường trở mình.
Nói không động lòng là không có khả năng, nhưng tính cách và quá khứ của cô từ đầu đến cuối lại khiến cô không có cách nào bước ra một bước.
Mùa hè đến gần, trên trời giống như ném xuống một quả cầu lửa vậy, Lục Hảo xách phích nước đi lấy nước, Dương Phương Kiến vội vàng đi theo: “Để tôi giúp em.”
“Không cần, tôi tự làm được, sau này anh đừng tới đây nữa.” Lục Hảo giấu phích nước ra sau lưng với vẻ mặt không cảm xúc.
Không biết có phải biên độ động tác của cô quá lớn không mà phích nước đột nhiên đổ, nước nóng hàm hập bắn lên chân cô, trong nháy mắt chân đã sưng đỏ, nổi mụn nước.
Trên chân Dương Phương Kiến cũng dính vài giọt nước nóng, nhưng anh ta không để ý mà lập tức cõng Lục Hảo chạy đến phòng y tế.
Anh ta chạy rất nhanh, mang theo một cơn gió nóng, Lục Hảo nhìn sườn mặt sốt ruột của anh ta, trái tim lại đập mãnh liệt.
Gió nhẹ, mây nhạt, khe hở mở ra trong trái tim thiếu nữ càng lớn hơn.
Từ sau khi Lục Hảo bị thương, Dương Phương Kiến càng quan tâm đến mọi chuyện hơn, rất nhiều người đều bị anh ta cảm động.
Thẳng đến cuối hè, Dương Phương Kiến đưa một cái bình nhỏ cho cô, bên trong đựng đầy sao giấy nhỏ: “Lục Hảo, anh tốn mấy tháng mới gấp được một nghìn ông sao, bên trong mỗi một ông sao đều viết lời chúc phúc dành cho em, em làm bạn gái anh nhé, tin anh, anh sẽ tốt với em cả đời, kết hôn với anh đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận