Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 507: Dáng vẻ kết hôn 2

La Khinh Khinh nghe được sự ác ý kín đáo ở xung quanh, tay chân luống cuống lùi về sau một bước.
Cha Lục lạnh lùng liếc mắt nhìn nhưng không nói tiếng nào.
Ông ta thương con gái nên xưa nay luôn quản thúc người trong thôn chăm sóc con gái nhiều hơn, sau này La Khinh Khinh xảy ra chuyện, tuy rằng thôn dân ở sau lưng bàn luận nhưng mắng cô ả một cách quang minh chính đại như thế này thì lại rất ít.
Cha Lục xưa nay không đề xướng thôn dân ra tay với phần tử trí thức từ bên trên xuống, ông ta đọc sách không nhiều, nhưng cũng biết đọc sách có dụng.
Cho nên đã vô tình cố ý chỉ dẫn người trong thôn đừng tùy tiện bắt nạt người về quê có thành phần kém.
Thôn Tây Thủy ngược lại khác với những thôn dân khác cố tình bắt nạt thành phần kém, cùng lắm chỉ là động mồm một tí chứ chưa bao giờ từng ra tay.
Bằng không loại người như La Khinh Khinh đã sớm bị đánh hội đồng rồi.
Hơn nữa còn là đánh hội đồng hợp pháp.
Cha Lục trực tiếp dặn dò người dẫn đầu ký túc xá thanh niên trí thức: “Tôn Kiệt, cậu lập tức tìm người ném đồ của La Khinh Khinh vào chuồng trâu đi, tư tưởng của cô ta kém đến đâu thì bản thân cậu cũng có thể nhìn ra được, nếu ai còn bị vài ba giọt nước mắt của cô ta làm cho đau lòng thì cứ vào ở chung với cô ta, tôi không có nhiều sự kiên nhẫn như vậy đâu!”
“Tôi không muốn, tôi không muốn ở chuồng trâu…” La Khinh Khinh khóc thành tiếng, cô ả còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Phong ở phía sau kéo cánh tay.
Lâm Phong lắc đầu với cô ả, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự vui mừng như có như không.
Lục Giai Giai nhìn Lâm Phong dẫn La Khinh Khinh đi, cô không nhịn được mà cảm thán: “Thật ra Lâm Phong cũng rất tốt, anh ta siêng năng làm việc cũng có thể nuôi sống La Khinh Khinh, nói một câu khó nghe thì dựa vào danh tiếng của La Khinh Khinh bây giờ, gả cho Lâm Phong đã là trèo cao rồi, nhưng em thấy cô ta vẫn không nhìn trúng đâu.”
Quá dễ có được thì sẽ không quý trọng, đợi đến khi Lâm Phong không còn bị kiểm soát nữa, La Khinh Khinh hối hận cũng không kịp.
Tiết Ngạn không quá để tâm đến người khác, La Khinh Khinh, Lâm Phong gì đó có quan hệ gì với anh?
Anh dọn xong túi xách cho Lục Giai Giai, sau đó khóa cửa, ngón tay đụng vào bả vai cô: “Về nhà ăn cơm thôi.”
Lục Giai Giai bước một bước quay đầu ba lần, Tiết Ngạn duỗi tay xoay mặt cô lại: “Về nhà.”
Đến nơi ít người, anh trực tiếp cõng cô lên lưng.
Về đến nhà, Lục Giai Giai mở nồi xới cơm ra, cô ngồi lên ghế, thò cổ nhìn đĩa rau mà Tiết Ngạn xào.
Cô đụng đũa: “Sao lại hơi đen thế nhỉ?”
“…” Tiết Ngạn mím môi: “Vì là thịt khô, vốn đã hơi đen.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu, trừng đôi mắt to: “Nhưng rau xanh bên cạnh cũng hơi đen mà.”
Tiết Ngạn ho khan: “Anh đã thử trước rồi, tuy rau đen nhưng vị cũng không tồi, có khả năng là vì không quen xào rau cho nên mới thành ra như vậy.”
“Vậy đây là lần đầu tiên anh xào rau cho em sao?” Lục Giai Giai vô cùng hào hứng: “Em sẽ ăn nhiều.”
Cô gắp một miếng thịt heo, cắn một miếng, có mùi khét nhưng vị cũng được, so với ba năm gian khổ đó thì cũng được coi là mỹ vị quý hiếm rồi.
Cô cắn một miếng bánh bao rồi thêm một miếng thịt khô, vừa ăn vừa gật đầu: “Ngon, Tiết Ngạn, anh vẫn rất có thiên phú nấu cơm đấy.”
Lần đầu tiên cô nấu cũng rất khó ăn, dầu bắn ra ngoài, cổ cô cũng sắp quay đến cửa luôn, chỉ sợ bắn lên người mình.
Tiết Ngạn thật sự đã làm rất tốt, có khen thưởng mới có tiến bộ, không thể một lần là thành đầu bếp được.
Tiết Ngạn vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lục Giai Giai, có được sự khẳng định, cơ thể căng chặt của anh mới hơi thả lỏng, đôi mắt sáng lên: “Thật sự ngon sao?”
Lục Giai Giai gật mạnh đầu: “Lần đầu tiên em nấu cơm cũng không ngon được như anh nấu đâu, cháy hết, sau này tranh thủ làm nhiều mới ngon hơn.”
Đột nhiên Tiết Ngạn có thôi thúc muốn làm thêm vài món, anh gật đầu: “Thật ra anh học rất nhanh.”
“Em biết anh học nhanh rồi, anh nhìn đầu óc anh thông minh, đọc sách cũng nhanh, nấu cơm chắc chắn cũng học vô cùng nhanh rồi, anh xem anh nấu cháo cũng rất ngon, hơn nữa cái này cũng không thể ăn nhưng em cảm thấy rất ngon.”
“Vậy ngày mai anh sẽ nấu nữa.” Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên.
Lục Giai Giai cười ngọt ngào, hai tay hai chân ủng hộ.
Đối với một người chồng bằng lòng xuống bếp, tuyệt đối không thể đả kích lòng tự tin của anh.
Tuy rằng mới đầu khó ăn nhưng nhịn một khoảng thời gian là được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận