Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 138: Châu Văn Thanh, lau giày cho tôi! 1

Trưa ngày hôm sau, Lục Giai Giai vẫn mang nước đậu xanh mát lạnh tới như ngày hôm qua, đồng thời cũng để sổ ghi chép công điểm vào trong giỏ luôn.
Người ghi chép công điểm cũng không phải chỉ cần ngồi trong phòng ghi công điểm, mà có đôi khi cũng phải ra ngoài xem có người nào khai gian hay không.
Nhưng loại chuyện khai gian này trên cơ bản sẽ không xảy ra, dù sao bây giờ người nào cũng bị giám sát, hơn nữa một khi tra ra vấn đề khai man sẽ trực tiếp bị bắt vào giam hai ngày, ngay cả thành phần gia đình cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Lục Giai Giai gọi Tiết Ngạn, Tiết Ngạn đang cúi đầu gặt lúa còn tưởng mình nghe lộn, anh đứng thẳng người dậy nhìn, quả nhiên thấy bóng người xinh đẹp của Lục Giai Giai đang đứng dưới một tàng cây.
Anh nghĩ đến lời của Triệu Xã Hội hôm qua, đôi mắt lập tức u ám hẳn đi, không để ý đến cô mà cúi người tiếp tục gặt lúa.
Lục Giai Giai tưởng anh không nghe thấy nên gọi thêm vài tiếng, đến cuối cùng cổ họng đã hơi khàn.
Cô khẽ thở ra một hơi, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn đến nơi khác, phát hiện ra đã có người bắt đầu chú ý đến cô.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, định qua đưa cho cha Lục và mẹ Lục trước.
Không ngờ xách giỏ lên vừa đi được vài bước thì đột nhiên Tiết Ngạn đã đứng dậy, đi về phía cô.
Vì vậy Lục Giai Giai dừng bước chân, quay người đi tới dưới tàng cây to ngồi xuống đợi.
Cô đã học khôn hơn hôm qua rồi, ra đồng không mặc váy mà mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần màu xanh lục.
Lục Giai Giai tết tóc đuôi ngựa để lệch sang một bên, nhẹ nhàng tựa lên cái áo sơ mi trắng.
Cách ăn mặc này cho dù ở thời hiện đại cũng không quá cổ lỗ, tóc đen môi đỏ, một đôi mắt to long lanh, lúc nhìn xung quanh trông vô cùng linh động.
Khi cô bước qua đường, các cô gái trẻ đang làm đồng không có ai là không nhìn cô.
Có người thậm chí còn lén lút học theo, xem Lục Giai Giai bện tóc như thế nào.
Tiết Ngạn thấy cô nâng mắt, vẻ nóng rực trong đáy mắt càng đậm hơn, nhưng lại không dám đặt ánh mắt lên người cô.
Thời tiết này ngây người tại chỗ bất động cũng có thể túa mồ hôi đầy người, Lục Giai Giai cầm cái giỏ đứng lâu như thế, trên cái trán trắng nõn thi thoảng lại lấm tấm mồ hôi, cô dùng tay quệt một cái, giống như hôm qua lấy siêu nước quân dụng và bát của mình ra.
“Cái này cho anh.” Lục Giai Giai nhìn bộ đồ trên người anh đều đã ướt nhẹp, không nhịn được mà nói: “Trời nóng như thế, dễ thiếu nước lắm, bình thường anh phải uống nhiều nước vào, nếu có gì cần cứ nói trước với em, em có thể mang thêm ít nước mát tới cho anh.”
“Không cần đâu...” Tiết Ngạn ngắt lời cô.
Lục Giai Giai nghĩ đến có Tiết Dương về nhà đưa nước cho anh, mình quả thật không cần lo lắng: “Ừm, vậy em đi trước nhé.”
Cô xách cái giỏ tiến lên, phía sau lại truyền tới giọng nói trầm thấp: “Sau này cũng không cần nữa!”
Lục Giai Giai dường như không nghe hiểu, quay đầu lại nhìn Tiết Ngạn với vẻ khó hiểu.
Tiết Ngạn nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp đó, mím môi bảo: “Sau này không cần đưa nước cho tôi.”
Lần này Lục Giai Giai nghe hiểu rồi, cô hỏi: “Anh có sắp xếp gì khác rồi sao?”
Tiết Ngạn gật đầu.
Lục Giai Giai ừm một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của cô, cô muốn báo ơn chứ không phải gây ra rối rắm gì cho đối phương.
Lục Giai Giai xách giỏ chậm rãi đi xa, sắc mặt của Tiết Ngạn càng ngày càng lạnh lùng.
Rõ ràng anh không muốn cho cô tới tiếp nữa, nhưng thấy cô đồng ý một cách sảng khoái như vậy, đôi mắt đen tối tăm của Tiết Ngạn giống như có gì đó cuộn lên, nhưng rất nhanh lại bị chính anh ép xuống.
Anh sa sầm mặt mũi xách siêu nước đến chỗ cha Tiết, bản thân không uống một hớp nước đậu xanh nào cả mà điên cuồng gặt lúa mạch.
Lục Giai Giai đưa nước cho cha Lục và mẹ Lục xong, cô cũng uống vài hớp rồi mới chạy đi kiểm tra công điểm mà mọi người báo cáo hôm qua.
Lục Thảo đang ngồi dưới đại thụ nghỉ ngơi, hôm nay cô ta vô cùng yên tĩnh, trời nóng như thế mà trên cổ lại quấn một cái khăn mỏng, Lục Giai Giai cũng đoán ra được đại khái tình hình, chắc chắn là che dấu vết bị Tiết Ngạn bóp cổ mà ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận