Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 181: Vẫn nên để anh ta ngồi tù đi

Lục Giai Giai đứng ở mé ngoài lối rẽ còn Tiết Ngạn đứng ở bên trong, Điền Diệu Tổ chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân người của Lục Giai Giai, anh ta thấy cô không chạy nữa, vừa thở phì phò vừa nói: “Con ranh con chết tiệt nhà mày, hết chạy nổi rồi chứ gì, tao nói mày gả cho tao có gì không tốt, tao có thể đảm bảo mày không phải đi làm mỗi ngày, ngày nào cũng ở nhà ăn uống chơi bời là được, mày có biết có bao nhiêu cô gái muốn có cuộc sống như vậy không hả?”
“…” Vẻ khẩn trương trên mặt Lục Giai Giai bất chợt đều biến mất sạch, cô hơi lùi bước về sau, sau đó quay đầu tức giận chửi Điền Diệu Tổ: “Thằng não tàn nhà mày, mẹ mày nuôi dạy chị mày tốt như thế, không bằng nhà tụi mày tự sản xuất tự tiêu thụ đi.”
“Mày!” Điền Diệu Tổ trừng mắt nhìn Lục Giai Giai, nổi điên lên: “Hôm… hôm nay tao phải xử mày, cho dù người khác có tới nhưng tao xem mày còn có thể gả được cho ai?”
Điền Diệu Tổ đi tới với khí thế hừng hực, duỗi tay định túm lấy Lục Giai Giai.
Nhưng Lục Giai Giai lại trốn sang bên cạnh Tiết Ngạn, trong đôi mắt của Điền Diệu Tổ hiện lên vẻ hung ác, nhưng được nửa đường lại bị một đôi tay túm chặt cổ tay lại.
Trên hai ngón tay thon dài này đến đâu cũng là bụi đất, thậm chí còn thô và ngăm đen nhưng lại giống như gọng kìm có giãy thế nào cũng không thoát ra nổi.
Hai chân Điền Diệu Tổ hơi run rẩy, anh ta từ từ ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Tiết Ngạn cao hơn anh ta một cái đầu, cơ bắp trên cánh tay chắc chắn hơi lộ ra, mí mắt hơi vén lên, ánh mắt sắc bén và giận dữ.
Lục Giai Giai thấy Điền Diệu Tổ nhanh chóng sợ hãi, vẻ chán ghét trên gương mặt nhỏ càng thêm rõ ràng.
Bắt nạt kẻ yếu đúng là truyền thống ngấm vào trong xương cốt của người nhà họ Điền.
Lúc ức hiếp một cô gái nhỏ như cô thì hung thần ác sát lắm, nhưng khi nhìn thấy Tiết Ngạn lợi hại hơn anh ta thì lại sợ run cầm cập, không dám nhúc nhích tí nào.
“Tiết Ngạn, anh, anh buông tôi ra.” Điền Diệu Tổ giãy dụa muốn giải thoát cánh tay mình.
Tiết Ngạn lạnh lùng nhìn Điền Diệu Tổ vài giây, bàn tay lại từ từ buông lỏng.
Trong lòng Điền Diệu Tổ mừng rỡ, quay người định chạy nhưng một giây sau dưới cằm đã ăn ngay một cú đấm mạnh.
Chỉ một cú đấm này anh ta đã trực tiếp ngu người, trong đầu toàn là ánh sao.
Cơ thể béo nặng của anh ta đổ rầm xuống đất.
Tiết Ngạn đi đến bên cạnh Điền Diệu Tổ với vẻ mặt không chút thay đổi, một bàn tay ấn lên vai anh ta, vừa dùng sức, anh ta đã lập tức kêu gào thảm thiết.
Điền Diệu Tổ ôm cánh tay mình mà túa mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy tay mình gãy mất thôi, một loại cảm giác đau đớn và tê buốt truyền thẳng đến óc, anh ta thậm chí còn có cả thôi thúc muốn chết quách đi cho xong.
Một loạt hành động này của Tiết Ngạn quá nhanh, khi Lục Giai Giai phản ứng lại thì Tiết Ngạn đã tháo khớp cánh tay của Điền Diệu Tổ.
Trên người Tiết Ngạn là tro bụi để lại khi đập lúa, cả người bụi bặm vô cùng, nhưng ánh mắt lại nguy hiểm và đáng sợ, đặc biệt là khi nhìn Điền Diệu Tổ lại giống như đang nhìn một người chết.
Lần đầu tiên khi cô trông thấy Tiết Ngạn giết heo rừng vẫn còn hơi sợ, nhưng cũng không biết có phải vì tiếp xúc lâu rồi hay không mà bây giờ nhìn thấy Tiết Ngạn nguy hiểm như thế… cô lại cảm thấy rất yên tâm!
Lục Giai Giai thấy anh nhấc chân lên muốn giẫm lên cổ tay của Điền Diệu Tổ, khóe mắt vừa vặn liếc thấy vài thôn dân đang đi về bên này.
Cô sợ Tiết Ngạn chịu thiệt mới đi lên ôm eo anh kéo về sau: “Bỏ đi, vẫn nên để anh ta ngồi tù đi, em cảm thấy nếu anh ta ngồi tù sẽ càng đau đớn hơn.”
“…” Tiết Ngạn cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ trắng như ngọc trên eo mình và đống bông mềm mại phía sau người mình nữa, anh lặng lẽ rút chân về, gốc tai màu đồng cổ lại đỏ lên.
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn dừng động tác, sức lại tăng lên, vậy mà Tiết Ngạn lại có thể bị cô kéo đi dễ dàng như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận