Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 572: Tôi có thể bỏ đứa bé này 1

Lục Giai Giai nhìn bóng lưng của anh rồi lại nhìn Lưu Tuệ, vừa định xoa dịu bầu không khí thì Tiết Ngạn lại đi ra ngoài.
Anh bưng một bát thịt viên vừa rán xong đặt lên bàn: “Nếu dì Lưu không ngại thì nếm thử tay nghề của tôi đi.”
Đồ chiên dầu rất thơm, còn là thịt viên, Lục Hoa ngồi bên cạnh mà nuốt nước miếng nhưng không nói một tiếng nào cả.
“Giai Giai, cháu gả cho một người không tồi, sau này cũng không sợ bị người khác bắt nạt.” Lưu Tuệ trêu ghẹo, sau đó cầm một viên thịt lên cắn thử: “Không tồi, không tồi, chàng trai trẻ này rất có tiềm năng, sau này kêu chú Lưu của các cháu tới dậy cậu ấy.”
Lưu Tuệ càng nhìn càng cảm thấy Tiết Ngạn thành thật yên phận.
Nói thật, mới đầu nghe Lục Giai Giai đã lấy chồng, trong lòng bà ta có hơi không vui, dù sao thì đây cũng là cô gái mà bà ta thích, bà ta còn muốn dẫn cô đến nơi cao hơn để phát triển.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ở độ tuổi này của Lục Giai Giai quả thật cũng nên lấy chồng rồi.
Mỗi một người đều có suy nghĩ khác nhau, sự mong đợi của bà ta chưa chắc đã là thứ mà Lục Giai Giai muốn.
Lưu Tuệ và Lục Giai Giai nói về chuyện trước kia, Tiết Ngạn không tham gia vào mà về phòng bếp tiếp tục nhóm lửa nấu cơm.
Hai người nói chuyện chừng nửa tiếng, đoàn văn công khôi phục còn quá nhiều chuyện cần xử lý, Lưu Tuệ cũng không có nhiều thời gian nán lại thôn Tây Thủy như vậy.
Bà ta nhìn sắc trời: “Vậy dì đi trước nhé, đoàn văn công bận quá, có chuyện gì cũng cần dì xem qua.”
“Á, hay là kêu Tiết Ngạn đạp xe lai dì về đi.” Lục Giai Giai đứng dậy.
“Không cần đâu, chú cháu đang tìm bạn già nói chuyện ở thôn bên cạnh, dì vừa vặn đi tìm ông ấy, cháu cũng đừng ra tiễn, bên ngoài có tuyết rơi, trời lạnh như vậy, lỡ như chỗ nào đó đọng nước, trượt chân ngã thì to chuyện.”
Có làm thế nào Lưu Tuệ cũng không cho Lục Giai Giai ra tiễn, bà ta đeo găng tay vào, quấn kín khăn quàng cổ của mình.
Lục Hoa thấy thế, đi theo phía sau Lưu Tuệ: “Cô út, để cháu đi tiễn trưởng đoàn Lưu là được, cô yên tâm, cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Cô gái nhỏ ở độ tuổi này có thể chạy có thể nhảy, cô bé theo sát phía sau đoàn trưởng Lưu.
Lưu Tuệ hỏi cô bé chuyện học hành.
Lục Hoa đáp: “Tiền đi học của bọn cháu đều là cô út bỏ ra hết, cô vô cùng tốt với bọn cháu, thi được điểm cao còn có phần thưởng, mấy ngày trước cháu đã dùng bút chì mới, những bạn học khác đều ngưỡng mộ cháu.”
“Giai Giai quả thật đã khác rồi, con bé rất yếu ớt, trông thì không chịu được chuyện gì nhưng lại rất thương người mà mình để ý, có thể ở bên cạnh chịu khổ, không rời không bỏ, chỉ riêng một điểm này đã rất ít người có thể làm được rồi.”
Lưu Tuệ dừng lại, rồi mở miệng nói: “Năm đó cũng chính là ba năm nạn đói ấy, có cơ hội chuyển lên trên và ăn cơm no nhưng con bé không đi mà chọn ở lại. Con bé sợ mình vừa đi sẽ ngoài tầm tay với, đến khi đó gia đình sẽ có người chết đói. Cô gái trẻ thường xuyên đói đến mức sắc mặt trắng bệch, dù là vậy cũng vẫn không đi. Dì rất khâm phục con bé. Nói thật, ngay cả bản thân dì cũng không chắc mình có thể ở lại để gánh vác cả gia đình mà từ bỏ tương lai rộng mở và sức hút của được ăn cơm no hay không.”
Lục Giai Giai đã chọn không đi sau khi chịu đói được vài tháng liền.
Phải biết rằng mới đầu lúc bị đói còn có thể chịu được, làm ra quyết định này chắc chắn không kỳ lạ.
Nhưng đói lâu như thế, sức hút của lương thực thật sự quá lớn.
Cho dù là bản thân bà ta cũng chưa chắc đã có thể chọn không đi.
Bà ta là vì như thế mới càng thích Lục Giai Giai hơn.
Lưu Tuệ nói với vẻ ý vị sâu xa: “Cô gái, đối xử tốt với cô út của cháu nhé, cháu tuyệt đối đừng để cô cháu chịu thiệt thòi, vì gặp được một người không rời không bỏ trong tuyệt cảnh quá khó.”
Lục Hoa sững sờ: “Mấy cái này cháu đều không hiểu, cô út chưa bao giờ từng nói tới ạ.”
“Đầu óc con bé quả thật không nhớ được gì mấy đâu, làm chuyện tốt chớp mắt cái đã quên luôn rồi, phải nhắc thì nó mới nhớ ra.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Hai người rất nhanh đã tới cổng thôn, đột nhiên một cô gái lao ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận