Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 68: Đúng, nên ăn cơm trưa rồi

Mẹ Lục trực tiếp trừng mắt nhìn: “Có giỏi thì đừng chia thịt heo rừng nữa, nhà họ Tiền các người tự lên núi mà săn một con đi.”
“Đúng đó!” Lục Giai Giai không nhịn được mà phụ họa một câu.
Cô vừa nói, mấy đứa nhỏ vây quanh cô cũng ngửa đầu hô: “Đúng đó!”
Các bạn nhỏ hay chơi với cháu trai cháu gái trong nhà cũng học theo: “Đúng đó!”
Trong lúc nhất thời trong sân lớn đều là tiếng của trẻ con.
Lục Giai Giai: “…”
Mọi người: “…”
Mẹ Lục đắc ý “chậc chậc” hai tiếng: “Các người xem, trẻ con còn hiểu chuyện hơn các người, sống nhiều năm như vậy đều phí hết vào bụng chó rồi à.”
Lục Giai Giai gật đầu, đám trẻ xung quanh thấy thế cũng như nhận được phần thưởng mà gật đầu theo.
Lúc này Tiết Ngạn chậm rãi quay đầu liếc nhìn những người có mặt ở đó, thôn dân và các trí thức đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh đều không nhịn được mà rời mắt đi.
Anh dừng lại ở phía Lục Giai Giai thêm một lúc, nhưng trước khi tất cả mọi người phát hiện ra, anh đã thu tầm mắt lại.
Lục Giai Giai còn chưa làm xong động tác mỉm cười đã thấy Tiết Ngạn quay đầu đi mất rồi.
Gần trưa, ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt mặt đất, bím tóc hơi lỏng của cô gái trẻ rũ xuống trước ngực, trên cái trán bóng loáng lấm tấm mồ hôi, cô đang cười, gò má hơi nhô lên.
Nhưng nụ cười rất nhanh đã thu lại, cô xị mặt, dời tầm nhìn về phía con heo rừng.
Lâm Phong sợ không được chia thịt heo nên cũng gắng gượng lết tới sân lớn cùng đám thanh niên trí thức. Một màn vừa rồi đều lọt hết vào mắt anh ta, anh ta cười nhạo Châu Văn Thanh: “Lúc đầu Lục Giai Giai theo đuổi cậu điên cuồng như vậy, bây giờ lại liếc mắt đưa tình với Tiết Ngạn, không phải cô ta không thích cậu nữa rồi đấy chứ?”
Hai người đều có ý với La Khinh Khinh, tình địch gặp mặt vô cùng chướng mắt nhau.
“Sao có thể thế được?” Châu Văn Thanh cười lạnh: “Lục Giai Giai chỉ đang ép tôi lấy cô ta mà thôi, về phần Tiết Ngạn, các cô gái bình thường trong thôn đều coi thường anh ta, cậu cảm thấy Lục Giai Giai có thể nhìn trúng anh ta được sao?”
Anh ta chỉnh lại áo sơ mi trắng của mình, ngón tay vuốt mái tóc ra sau, nhếch môi nói: “Vẫn nên nhìn lại bản thân mình một chút đi.”
Lâm Phong lớn lên không cao, làn da lại đen, tuy rằng mắt to nhưng sống mũi tẹt, môi dày, thật sự không phù hợp với mắt xanh của các cô gái.
Nhưng Châu Văn Thanh lớn lên lại nho nhã thư sinh, hai người vừa so sánh Lâm Phong trông lại càng khó coi hơn.
Trong lòng anh ta bùng lên lửa giận, vừa định nói vài câu chế nhạo thì cha Lục ở bên trên đã lên tiếng.
“Bà Tiền, quy tắc chính là quy tắc, chúng ta nhất định phải tuân thủ, nếu ai có ý kiến vậy đừng tham gia lần chia thịt heo này nữa, thôn Tây Thủy chúng ta không có khả năng có người khiêu chiến với quy tắc của quốc gia.”
Lời của bà Tiền lập tức kẹt cứng ở cổ họng, không dám ho he thêm tiếng nào nữa. con trai bà ta nổi nóng ở sau lưng kéo áo bà ta một cái, thấp giọng nói: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì? Có phải mẹ muốn cả nhà chúng ta không ăn được thịt mới vừa lòng không?”
Thời buổi này thịt đáng giá bao nhiêu mọi người đều biết rõ, Tiền Nhị không hiểu, người khác cũng không có ý kiến gì, tại sao mẹ anh ta lại cứ cố tình đứng ra nói chuyện, thật rách việc.
Bị con trai chỉ trích, lần này bà Tiền cũng hoàn toàn im re.
Cha Lục lại phát biểu dõng dạc một hồi trên bục, sau đó kêu các sức lao động trai tráng trong thôn bắt đầu lên xẻ thịt heo.
Tuy rằng trời nóng người nào cũng đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ không đi, bên dưới sân lớn chật kín người.
Lục Giai Giai đứng chưa được một lúc đã nóng đến khó chịu, vừa nhích chân trong đầu đột nhiên nhớ ra trong gùi của mình còn một con gà, cô nuốt nước miếng, duỗi tay giật vạt áo của mẹ Lục: “Mẹ, mẹ về nhà với con một chuyến trước đi!”
“Đúng, đúng, nên ăn cơm trưa rồi.” Mẹ Lục dẫn già trẻ lớn bé trong nhà vội về nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận